Ánh đèn từ cửa vào hắt lên tóc Trương Chú. Môi cậu bóng lên, đôi mắt hút vào sâu thẳm.
Cậu ôm má cô đẩy cô nhìn lên, đầu hơi nghiêng đi để tia sáng rọi qua soi lên má hồng.
Thịnh Hạ không dám hít thở mạnh, còn vô thức nín thở, mắt ươn ướt nhìn cậu tội nghiệp.
Cái điệu bị bắt nạt quá chừng.
Trương Chú cong môi, ngón cái cọ xát môi cô, “Thở đi.”
Thịnh Hạ hít vào một hơi sâu. Khi thật sự thả lỏng, lập tức cơ thể nhũn ra ngã ập vào cậu, tay tự vòng quanh cổ cậu không nghe ý thức.
Cứ như chủ động ôm ấp.
Trương Chú nghiêng đầu cười, vùi mặt vào cổ cô, tay vuốt ve sau gáy cô.
Cậu rất cao, nên tư thế này phải khom lưng. Có lẽ vì cảm thấy như thế chưa đủ thân mật, cậu lại ôm chặt cô hơn, kéo lưng cô đẩy về trước như để in nó vào người cậu.
Cơ thể hãy chưa hạ nhiệt của Thịnh Hạ nóng như thiêu đốt.
Hô hấp bỏng rẫy.
Cậu cũng bỏng rẫy.
Im lặng ôm nhau một lát. Không ai nói gì. Đèn cảm ứng âm thanh ở cửa vào phụt tắt, góc nhỏ này bỗng chốc tối om.
“Muộn, muộn lắm rồi.” Thịnh Hạ nói không rõ tiếng.
“Ừm.”
“…”
“Về cũng không ngủ được, ôm lát nữa đã.”
“Tiểu Hòa cũng phải về mà?” Cô vươn tay đẩy cậu, tiếc rằng tay đã mất hết sức.
Cậu không đi, Tiểu Hòa đâu dám về.
Nhà bên cạnh toàn con trai, Tiểu Hòa là con gái, ở mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/3196269/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.