Kì nghỉ tiết Thanh minh sắp tới.
Ngày từng ngày qua trong mơ màng, Thịnh Hạ chỉ nhớ cuốn lịch đếm ngược cạnh bảng đen, còn đâu đã chẳng nhớ hôm nay là hôm nào.
Nếu trước lễ không nhận được tin từ nhà xuất bản, sau lễ tình hình sẽ rất căng.
Gần như ngày nào Vương Liên Hoa cũng hỏi, “Đã qua chưa?”
Còn sốt ruột hơn cả Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ cũng cứ vài ba ngày lại nhắn hỏi biên tập, liên tục tới nỗi chính bản thân cũng thấy ngại.
Hôm thứ Sáu, bầu trời trong lạ thường, mây tựa những hộp bơ nghiêng đổ.
Thời tiết hôm nay, hợp đón nhận tin tức tốt.
Tiết sinh hoạt chung buổi chiều, Phó Tiệp từ từ tới cạnh Thịnh Hạ. Khi ấy cô đang nhắm mắt tập trung làm vật lý trị liệu cho vùng da này, không nhận ra.
Chỉ nghe có tiếng nói rằng: “Em qua rồi!”
Cô không hiểu “qua rồi” là qua cái gì, mở đôi mắt ngơ ngác, đập vào mắt là gương mặt Phó Tiệp.
“Thịnh Hạ, bản thảo của em qua rồi!”
Thịnh Hạ ngỡ ngàng.
“Qua rồi! Vui mất hồn vía luôn à?”
“Thật ạ?” Thịnh Hạ đứng bật dậy, nắm chặt tay Phó Tiệp, “Cô Phó, là thật ạ?”
“Đương nhiên, cô lừa em làm gì? Biên tập nói nhắn cho em cả hôm nay mà em không trả lời, giờ sắp nghỉ nên phải mau báo em biết.”
Thịnh Hạ đã không tìm được từ ngữ để hình dung niềm vui này.
Đã quá lâu không biết tới cảm xúc như vậy.
Quá lâu rồi.
Những giọt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/3196256/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.