Tầng y tá trực.
Vương Liên Hoa và Trương Tô Cẩn ngồi cạnh nhau. Không khí khá tế nhị.
Ngay khi Trương Tô Cẩn đang suy nghĩ phải lấp liếm chuyện “em gái” đi thế nào, Vương Liên Hoa chủ động kết thúc không khí trầm lặng: “Bác sĩ nói sao rồi?”
Không đá động gì chuyện “em gái”.
Trương Tô Cẩn được coi là mạnh mẽ trong những người cùng lứa, tuy thế trước Vương Liên Hoa vẫn bị khí thế có được từ tuổi tác và sự từng trải lấn át.
Xem ra cô bé Thịnh Hạ kia có khả năng chịu áp lực rất tốt.
Trương Tô Cẩn: “Cuộc phẫu thuật rất thành công. Thằng bé sức khỏe tốt, từ nhỏ đã thích thể dục thể thao, bóng rổ bóng đá bóng chuyền cầu lông gi gỉ gì gi cái gì cũng chơi rất giỏi, xuân hạ thu đông tắm nước lạnh bốn mùa, da dày thịt béo giỏi chịu đựng, vết thương nhỏ này không đáng gì…”
Vương Liên Hoa: …
Câu trả lời này, nội dung đoạn giữa hình như hơi thừa?
“Đến thời điểm này rồi, chắc là sẽ ảnh hưởng tới việc học?” Vương Liên Hoa bỏ qua đoạn buôn dưa tiếp thị ở trên, hỏi.
Trương Tô Cẩn cũng rất lo: “Không thể có chuyện không ảnh hưởng được, kiểu gì cũng phải nằm viện hơn tháng…”
Thấy Vương Liên Hoa cau chặt mày, chị vội đổi lời: “Nhưng Trương Chú rất tự giác, cũng rất chăm chỉ, sẽ không vì bệnh đau mà dừng việc học. Nó có nền tảng tốt, chắc sẽ không ảnh hưởng quá nhiều…”
Nói đến cuối chính bản thân cũng thấy chột dạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/3196248/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.