Đường về.
Thịnh Hạ đi sau lưng Trương Chú, cách cậu chừng hai, ba mét. Thi thoảng cậu lại ngoảnh ra xác nhận cô còn đi theo không.
Thịnh Hạ phần nào cảm ơn cơn gió đêm nay khiến nước mắt cô khô rất nhanh. Chỉ là cô không chắc hốc mắt giờ có còn đỏ không.
Khi tới lối đi liên tòa, cô dừng bước chân. Trương Chú nghe tiếng quay đầu, thấy cô không đi nữa.
“Cậu về lớp trước đi.” Cô từ tốn nói, “Lát mình về sau.”
Trương Chú lờ lời cô nói, ngồi xuống cạnh lối đi, “Cậu về trước, lát mình về.”
Thịnh Hạ cũng ngồi xuống cạnh cậu ở khoảng cách bốn, năm mét. Cô kiên quyết: “Cậu về trước đi, mắt mình hơi…” đỏ.
Chưa nói dứt câu, đèn hành lang tắt phụt.
Thịnh Hạ khó nén sự hoảng loạn.
Tiếng nói chuyện của họ chậm rãi và rất nhẹ, hẳn nhiên đã bị đèn cảm ứng âm thanh coi như không tồn tại.
Trương Chú ho mạnh một tiếng, kế đó giẫm mạnh chân xuống nền đất. Đèn lại bật sáng.
“Mình chờ cậu.” Cậu nói.
Thịnh Hạ cụp mắt, cảm giác cay cay lại ùa lên sống mũi.
Cậu biết cô sợ bóng tối ư?
Nếu đã từ biệt, thì sao không thể nhẫn tâm hơn? Cứ cho cô hi vọng thế này, cậu còn muốn làm gì?
Nhưng cô không nói nhiều.
Cứ như thế cả hai ngồi trong yên tĩnh. Không ai nói một lời, thậm chí không cả bấm điện thoại.
Trong đêm tối, im lặng đã kéo dài chừng mười phút.
Sở dĩ có thể đoán chính xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/3196240/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.