Thịnh Hạ không biết đã trôi qua bao lâu. Tri giác của cô đã mất hết.
“Trương Chú… mình không nghĩ…” Cô lên tiếng, nhưng thực tế cũng chưa nghĩ cho rõ là nên nói cái gì.
Người tí hon trong lòng đang đánh nhau, còn người trước mặt thì hẳn nhiên bình tĩnh hơn cô nhiều lắm.
“Vốn dĩ không định nói bây giờ. Ở giai đoạn này, quan hệ tốt nhất không phải yêu đương mà là cùng nhau tiến bộ. Giống như trò vòng đan vòng vậy, dù lưng đối lưng vẫn phải cùng nhau nhảy tới điểm cuối mới quay lưng nhìn mặt. Mình cho rằng ở việc này, cậu cũng nghĩ giống mình. Vì vậy mình sợ nói ra khiến cậu bối rối khó xử, nhưng việc mình thích cậu, cậu cũng thấy rồi đấy, là không thể giấu được. Có ai không nhận ra mình thích cậu đâu?”
Dường như cậu chỉ thuận miệng thốt ra, lời nói không một thoáng ngập ngừng suy nghĩ.
“Nhưng có vẻ không nói cậu còn khó xử hơn.”
“Cậu đừng sợ, cũng đừng hoang mang.”
“Mình không thể nói mấy lời kiểu như việc mình thích cậu không liên quan tới cậu được. Mình chỉ không muốn cậu cảm thấy áp lực, nhưng với tính cậu thì điều đó là không thể tránh. Cậu cứ coi mình thành một người muốn đối xử tốt với cậu thôi, ví dụ coi mình là bố chẳng hạn?”
Thịnh Hạ: …
Ặc, hình như cậu cũng không bình tĩnh lắm.
Trương Chú chống nửa người trên bằng khuỷu tay, tuy thế hành động này chỉ để khiến mình trông thật khí thế, còn thực ra cũng đã căng thẳng sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/3196219/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.