Giờ cơm trưa thứ Hai, khi gặp Trương Tô Cẩn Thịnh Hạ thấy hơi ngại.
Một là vì “sự can đảm” của Trương Chú, cho thấy cô rất có vấn đề.
Hai là vì những lời nghe được dưới chân cầu thang.
Còn Trương Tô Cẩn thì chỉ nhìn cô tủm tỉm cười, “Tới rồi à?”
“Dạ…”
Mĩ nhân nhoẻn cười, đến con gái như cô cũng mất hồn vía.
Khi ăn cơm, Thịnh Hạ cứ nghĩ là phải người thế nào mới xứng với cô gái xinh đẹp như thế?
Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm: tập đoàn Quân Lan.
Trên trang chính thức có giới thiệu về cấp quản lý của tập đoàn.
Một trang dài nào chủ tịch, tổng giám đốc, phó giám đốc… quá nửa là họ Lư, nhưng Thịnh Hạ vẫn có thể nhận ra chú út của Lư Hựu Trạch chỉ bằng một cái nhìn.
Rốt thì chỉ có người này là màu tóc sáng nhất.
Giới thiệu trên trang không dài, nhưng trùng hợp có thông tin Thịnh Hạ tò mò muốn biết.
27 tuổi.
Chênh tuổi với chị Tô Cẩn khá nhiều. Nhưng chẳng sao, vì nhìn chị Tô Cẩn có vẻ khá trẻ.
Thịnh Hạ liếc Trương Chú vừa ăn cơm vừa xem NBA phía đối diện.
Cậu với Lư Hựu Trạch ngứa mắt nhau như vậy, nếu thành người một nhà…
Khó tưởng tượng nổi.
Đang thất thần, hình như cậu nhận thấy ánh mắt cô nên chợt ngước mắt lên, va vào ánh mắt không kịp lảng đi của cô.
Cũng lúc đó, Hầu Tuấn Kỳ – chưa từng thấy Thịnh Hạ bấm điện thoại khi ăn cơm – sấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-mang-ten-em/3196211/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.