"A lô, ai gọi vậy? Mới sáng sớm mà đã làm phiền nhau rồi."
Phương Lam gắt gỏng, cô ghét nhất là bị người khác phá giấc ngủ của mình.
"Là mình, Phong Hạ đây. Chúng ta gặp nhau một lát được không?"
Giọng của Phong Hạ rụt rè, cô biết là mình đã khiến cho Phương Lam giận, nhưng không còn cách nào khác, cô muốn gặp Lam ngay bây giờ, nếu không cô sẽ phải hối hận.
"Để tối được không, đêm qua mình thức trắng để vẽ rồi. Giờ không dậy nổi."
Phương Lam mệt mỏi trả lời, mắt cô vẫn nhắm nghiền.
"Tối nay mình đi rồi, không biết bao giờ trở lại Việt Nam nữa. Mình muốn cùng Lam, đi chơi một buổi thôi."
Giọng Phong Hạ run run, nước mắt cô đang trực trào ra.
"Bạn đi đâu? Sao bây giờ mới nói? Không coi mình là bạn nữa hả? Bạn định bỏ học, không theo đuổi ước mơ trở thành nhà thiết kế nữa ư?"
Phương Lam tức giận, hỏi dồn dập trong điện thoại. Cho đến lúc này thì cô đã tỉnh ngủ thực sự, giờ mà có uống thuốc ngủ thì cô cũng không thể nhắm mắt được nữa rồi.
"Bố mẹ mình sang Pháp làm việc, mình phải đi cùng với họ. Mình sẽ vẫn theo đuổi ước mơ khi đến Pháp mà. Dù sao thì môi trường học tập ở đó cũng tốt, sẽ làm mình giỏi hơn."
Giọng Phong Hạ nhẹ như gió.
"Được rồi, Hạ đang ở đâu? Mình sẽ đến đó ngay."
Lam biết rằng, mọi chuyện đã quá muộn. Cô có muốn níu kéo Phong Hạ ở lại cũng không kịp nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-khong-the-thieu-gio/2730282/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.