Lâm và Bình đã đưa được số máy móc từ cảng về, và giao lại đầy đủ cho khách hàng. Vậy là Lam đã bớt đi thêm một mối lo. Cô cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Bố Lam cũng sắp được ra viện. 
Hàng ngày, Lam và Hạ đều vào chăm sóc và nói chuyện với ông. Ông tỏ ra rất vui khi được nghe Hạ gọi mình là bố. Mỗi khi Hạ tới, cô ấy đều có cách để ép bố Lam ăn thêm được chút cháo, uống thêm ít sữa. Sức khỏe của ông ngày càng tiến triển. Duy chỉ có một điều mà Lam vẫn hoài nghi. Cô đã hỏi ông rất nhiều lần, về người đã giới thiệu cho ông lô hàng quần áo đó, nhưng ông một mực không nói. Ông tự nhận trách nhiệm đó về bản thân mình. Ông cho rằng, do mình đã quá sơ xuất mà không kiểm tra kỹ, chứ không trách người kia nửa lời. Chính điều này càng khiến Lam trở lên ngờ vực. Cô càng quyết phải tìm ra người đó là ai. 
"Lam này. Mình vừa nói với bố, khi nào bố khỏe lại, bố phải đưa mẹ đi du lịch một chuyến. Vừa để xả hơi, và cũng là dịp để bố mẹ hâm nóng tỉnh cảm luôn. Bố đã đồng ý rồi đấy." 
Hạ vui vẻ nói chuyện, khi cả hai dẫn nhau ra ngoài cổng viện ăn tối. 
"Vậy thì tốt quá. Mình cũng muốn để bố mẹ đi chơi đây đó cho khuây khỏa. Dù sao thì mình cũng sắp chuyển nhượng lại cửa hàng, bố mẹ cũng có thời gian nhàn rỗi rồi. Mà Hạ làm thế nào để bố nghe lời thế? Nào là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-khong-the-thieu-gio/2730259/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.