Vài phút sau, họ bước vào Clock. Ngay lập tức Rachel thấy rằng nhà hàng dù có đông đúc cũng không đến nỗi hết chỗ. Khi Jane Morris, một người phụ nữ tầm sáu mươi tuổi, béo tốt và luôn vui vẻ tiến đến, Rachel mỉm cười với bà.
“Ồ, Rachel, thật vui khi được gặp cô!” Jane liếc nhìn ra sau Rachel và thấy Johnny Harris to lù lù, cao lớn, tóc đen và đầy tai tiếng. Nụ cười nồng hậu của bà tắt dần.
“Cháu cũng rất vui khi được gặp bác, Jane ạ. Mel thế nào rồi ạ?” Chồng của Jane đã bị gãy cổ chân cách đây chừng hai tháng, và ông ấy vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Ông vẫn đi khập khiễng và phải dùng một cái gậy.
“Cũng vẫn vậy thôi. Đến tuổi của bọn bác thì việc lành một vết gãy xương không đơn giản chút nào.” Jane bình thường trở lại sau nỗi ngạc nhiên trước người đi cùng Rachel. Có điều sự tập trung có chủ ý vào Rachel đã để lộ ra nỗi thất vọng của bà.
Nở một nụ cười thật tươi, Rachel quyết định đối mặt với hiểm nguy.
“Bác nhớ Johnny Harris chứ ạ?” Tất nhiên đây là một câu hỏi nực cười. Tất cả mọi người ở Tylerville đều biết nhau từ lúc sinh ra, và Johnny Harris có lẽ là cậu con trai khét tiếng nhất thị trấn. “Bác biết đấy, bây giờ cậu ấy đang làm cho cửa hàng của nhà cháu. Cháu dạy cậu ấy hồi cấp ba.”
Từ mà họ không nói ra là, “trước khi”. Trước khi Marrybeth Edwards bị phát hiện với mười ba vết đâm trên cơ thể.
“Johnny, chắc chắn là em biết Jane Morris rồi.” Vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-dinh-menh/64967/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.