Elisabeth đã không nói quá, Rachel thấy điều đó ngay khi cô dừng lại một chút ở cửa ra vào thư viện. Becky ngồi rúc vào một góc trên chiếc ghế dài màu vàng sáng, đôi chân mảnh mai co lại dưới người, mái tóc xoăn đen tựa vào tay vịn của chiếc ghế, mặt dụi vào chiếc gối nhỏ hình vuông trong cơn nức nở. Ánh lửa bập bùng từ lò sưởi và ánh sáng nhẹ tỏa ra từ chiếc đèn sứ màu xanh trên chiếc bàn nắp cuộn [1] khổng lồ của bố cô chiếu sáng cả căn phòng. Những bức tường màu xanh và những cánh cửa chớp màu trắng trải dài từ sàn nhà lên đến mái làm căn phòng khá ấm cúng, bù lại cho hiệu ứng rộng rãi mà chiếc đèn chùm khổng lồ treo trên trần nhà cao ba mét mang lại. Đồ đạc trong phòng này từng là của bố cô, toàn đồ quá khổ, chất lượng hảo hạng, và được thiết kế cho một người đàn ông to lớn. Tương phản với phông nền đó, một Becky ba mươi mốt tuổi, với khổ người như mẹ và chị gái, trông bé nhỏ như một đứa trẻ.
[1] Loại bàn phổ biến vào thế kỷ XIX và đầu thế kỷ XX, có ngăn kéo hộc tủ và nắp cuộn trên mặt bàn.
Nhìn hình dáng nhỏ bé đó trong chiếc áo sơ mi ngắn tay bằng lụa kỳ cục và quần soóc đi dạo, Rachel cảm thấy lo lắng. Becky luôn có xu hướng chuyện bé xé ra to. Nhưng khi nó khóc lóc thảm thiết như vậy, chắc chắn phải có chuyện gì đó nghiêm trọng.
“Có chuyện gì thế, Beck?” Cô hỏi khi đến gần và đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-dinh-menh/2975571/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.