Chương trước
Chương sau
Lúc Diệp Xuyên tỉnh lại, Hắc Lục vẫn còn nặng nề ngủ, ngay cả Diệp Xuyên xoay người cũng không nhận ra.
Lúc trước, chỉ cần Diệp Xuyên ở trong lòng hắn vừa cử động, là lập tức mở mắt.
Có lẽ là tại mệt, mà có lẽ không chỉ mệt đơn giản như vậy.
Diệp Xuyên nằm nghiêng trên gối tinh tế tỉ mỉ quan sát Hắc Lục.
Nhìn ngũ quan, có thể nói là bình thường, các bộ phận trên khuôn mặt này không thể cho là đẹp trai.
Lông mày quá rậm, khi hơi nhăn mặt có vẻ thập phần nghiêm khắc.
Ngược lại mắt hơi to, bình thường thần sắc luôn có vẻ thản nhiên, ngẫu nhiên nheo mắt lại sẽ hiện ra một bộ đa mưu túc trí.
Mũi thẳng, Diệp Xuyên nghĩ rằng, bộ phận này có thể xem là đẹp nhất trên khuôn mặt hắn.
Hai má hơi gầy, cằm vuông.
Một khuôn mặt bình thường như vậy, chỉ cần thay đổi ánh mắt liền trở nên hoàn toàn khác biệt.
Diệp Xuyên vẫn cảm thấy trong ánh mắt hắn toát ra một vẻ sắc bén của người cường thế, cho dù có bày ra một biểu tình ôn hòa vô hại đối với cả người lẫn vật, đứng ở trước mặt hắn người ta cũng khó mà buông lỏng sự cảnh giác.
Lực thu hút không thể giải thích này hấp dẫn được cậu, đương nhiên cũng có thể hấp dẫn người khác.
Diệp Xuyên bắt đầu cân nhắc rốt cuộc có nên mua cho hắn mấy cái khẩu trang một năm bốn mùa thay đổi hay không? Hắc Lục trở mình, mơ hồ đưa tay qua sờ soạng bên cạnh.
Diệp Xuyên cẩn thận né sang một bên, tay Hắc Lục chỉ đụng được cái gối đầu, lông mi hơi rung động vài cái, triệt để thanh tỉnh lại.
Diệp Xuyên nở nụ cười, đưa tay xoa xoa lên mặt hắn, “Tỉnh rồi sao?”
Hắc Lục cầm tay cậu đặt vào miệng cắn cắn, hàm hàm hồ hồ hừ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, “Mới sáng sớm đã nghịch ngợm rồi.”
“Không phải nghịch.”
Diệp Xuyên tiện thể nằm úp sấp trên người hắn, “Chỉ quan sát anh thôi.”
“Thấy được những gì?”
Hắc Lục quàng quanh eo cậu khiến hai người càng thêm thân mật, mắt nhắm lại.
“Em phát hiện ra anh thật là xấu xí.”
Diệp Xuyên ra vẻ ghét bỏ bóp mũi hắn, rồi lại xoa bóp hai má, “Phải, thực là xấu.”
Hắc Lục nhắm mắt lại xoa xoa đầu cậu, “Ừ, Xuyên Nhi của tôi là xinh đẹp nhất.”
Diệp Xuyên đối với cách nói này thực chán ghét, “Gì mà xinh đẹp a, đàn ông trưởng thành rồi, nào có ai nói xinh đẹp chứ.”
“Nói như thế nào cũng đều là em mà.”
Hắc Lục nhịn không được mỉm cười, “Đói bụng chưa? Chỉnh đốn một chút, đi ăn điểm tâm?”
“Anh còn nhớ đây là đâu không?”
Diệp Xuyên hừ một tiếng, “Chỉ còn thiếu để cho người ta xem như lợn giống trói chổng bốn vó lên trời đem bán.
.
.”
“Ai là lợn?”
Hắc Lục xoay người đem cậu đặt dưới thân cù lét một trận nữa.
Diệp Xuyên trái né phải trốn, cười đến không thở nổi, “Là em, ai nha, là em còn không được sao?”
Hắc Lục kéo cậu lên, thuận tay vỗ vào mông, “Đi tắm thôi!”
Diệp Xuyên thở hồng hộc hỏi hắn, “Anh không có gì giải thích với em sao?”
“Có gì mà giải thích?”
Hắc Lục dựa vào đầu giường đốt cho mình điếu thuốc, lười biếng liếc cậu một cái, “Ở trong nhà hoài không có tình thú.
Lâu lâu thay đổi hoàn cảnh điều hòa bầu không khí.
.
.”
“Ah, là vậy à.”
Hai mắt Diệp Xuyên đảo vòng vòng, “Vậy ngẫu nhiên trúng thuốc gì đó.
.
.
Cũng là điều hòa bầu không khí hả?”
“Đâu có quá quắt như vậy.”
Hắc Lục hơi bất đắc dĩ nhìn cậu, “Tiệc rượu tới cuối cùng có vài người trẻ tuổi chạy tới quán bar chơi, từ bên đó mang về mấy ly đồ uống.
Tình huống quán bar bên kia chắc em cũng biết mà, tương đối.
.
.
Ừm, tương đối loạn một chút đi, có lẽ là lấy lầm này nọ gì đó.”
Diệp Xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi không thèm che giấu.
“Anh mà em còn lo lắng cái gì.”
Hắc Lục bất mãn nhéo chóp mũi cậu một hồi, “Anh bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ còn có thể giống như mấy tên nhóc choai choai uống thuốc tìm kích thích?”
Diệp Xuyên nghĩ, em không lo lắng gì anh cả, em chỉ không yên lòng mấy tên nhóc choai choai kia kìa.
.
.
“Em rửa mặt trước đi.”
Thực rõ ràng Hắc Lục không định nói tiếp đề tài này, “Anh chờ ở nhà ăn, muốn ăn kiểu Tây hay là đồ ăn Trung quốc?”
“Em muốn ăn bánh mì nướng giòn và thịt xông khói.”
Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, “Còn muốn thêm trứng ốp lếp và salad hoa quả.”
“Được.”
Hắc Lục nhìn theo cậu đi vào phòng tắm, cầm lấy điện thoại muốn gọi cho Tiếu Nam, do dự vài giây lại bỏ vào túi.
Chuyện tối qua Diệp Xuyên chắc chắn sẽ đi tìm Tiếu Nam để hỏi rõ ràng.
Tuy rằng nói bị người ta hạ dược có chút dọa người, nhưng cũng may Tiếu Nam đủ thông minh, làm việc tay chân lưu loát.
Không để hắn bị người ta làm ra cái gì thái quá đã vội vàng đưa Diệp Xuyên tới hiện trường cứu trợ kịp thời.
Hắc Lục đứng hút thuốc cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy chuyện này có che giấu cũng không cần thiết, dọa nhóc nhà mình một chút cũng có sao đâu? Cho em ấy biết bên cạnh hai người đều tồn tại nguyên nhân bất an nào đó, đối với Diệp Xuyên mà nói cũng là một loại nhắc nhở trá hình.
Hắc Lục nghĩ, nếu em ấy đã muốn biết, vậy để cho em ấy biết là được rồi.
Diệp Xuyên bị ép buộc một đêm, khởi động có vẻ chậm.
Hai người vội vàng ăn điểm tâm, Hắc Lục tự mình đưa cậu đến trước cửa Đức Ngôn, không khéo là vừa lúc gặp Từ Mạc Ngôn, Diệp Xuyên nhanh như chớp chạy mất, Hắc Lục không thể tránh bị Từ Mạc Ngôn độc miệng kia châm chọc khiêu khích một hồi.
Diệp Xuyên ở Đức ngôn xem như là nhân viên ngoài biên chế, việc cố định thì không có, việc linh tinh vụn vặt thì rất nhiều.
Đầu tiên là giúp Từ Mạc Ngôn ghi chép, cùng Lưu Đức Bồi chạy đến tòa án, sau khi trở về lại bị Khương Lan phái đến phòng tư liệu giúp Tiền Hồng nhập tư liệu.
Lúc này Diệp Xuyên mới phát hiện mấy tháng trước án ly hôn mà lần đầu tiên cậu học làm ghi chép tòa đã phán xử rồi.
Diệp Xuyên chắc lưỡi, “Đã phán rồi sao? Người phụ nữ kia không phải nói chồng cô ấy mời luật sư rất lợi hại sao?”
“Cậu nói cái đám Tùng Sơn kia ấy hả?”
Tiền Hồng khinh thường, “Lợi hại cũng phải xem so với ai kìa, cùng người bình thường thì lợi hại thật, sao có đủ trình độ để so với lão Lưu và lão Từ, đúng không?”
Diệp Xuyên tò mò, “Rốt cuộc phán như thế nào? Em nhớ rõ người đàn ông kia có viết cho vợ mình một điều khoản xem như giấy ghi nợ, nhưng sau đó ông chồng trở mặt không thừa nhận.”
“Công ty Tùng Sơn người ta nói, là hai bên đã đạt được thỏa thuận được ghi bằng văn bản trước khi ly hôn, nhưng vào lúc chính thức li hôn thủ tục đã được thay đổi, quy định mới không có vấn đề bồi thường.”
Tiền Hồng nhắc nhở Diệp Xuyên, “Nghe có hiểu được không? Bọn họ một mực chắc chắn vấn đề bồi thường giữa hai bên ở thời điểm cuối cùng đã không còn, nội dung được pháp luật công nhận không bao gồm vấn đề bồi thường, bởi vậy họ đề nghị bác bỏ đơn kiện của nguyên đơn.”
Diệp Xuyên nghe xong hiểu được đại khái, “Nói đúng ra là, khi hai người làm thủ tục ly hôn, người vợ không đưa ra văn kiện, người của công ty Tùng Sơn cho rằng hai vợ chồng đã bỏ hiệp nghị này?”
“Lòng dạ thật hiểm độc, đúng không?”
Tiền Hồng bĩu môi, “Đã bỏ vợ rồi, còn hãm hại người ta chuyện bồi thường.
Thực không phải là người mà.
Tùng Sơn không có mắt nhìn, cũng không nhìn xem là tranh cãi với ai, làm cho tới sao? Lão Từ lão Lưu của chúng ta chỉ cần một người ra tay, bọn họ có người nào đấu lại chứ.”
“Tòa án phán như thế nào?”
Diệp Xuyên bỗng nhiên nhớ tới Từ Mạc Ngôn từng nói mình và Lưu Đức Bồi đều là vua cãi, nhịn không được hơi buồn cười.
“Có thỏa thuận a.”
Tiền Hồng mở to hai mắt nhìn, “Sự thật rõ ràng, chứng cớ đầy đủ.
Tòa án cho rằng nguyên cáo đã chứng minh quan hệ nợ nần, nguyên cáo có thể yêu cầu bị cáo trả nợ bất cứ lúc nào.
Bởi vậy nguyên đơn kiện bị đơn không trả nợ là chính đáng, yêu cầu tòa án hỗ trợ thi hành án.”
Tiền Hồng mới là luật sư thực tập mà nói đến án kiện rất lưu loát rõ ràng hợp lý, trong lòng Diệp Xuyên không khỏi có chút hâm mộ.
Vội bận rộn đem tư liệu có liên quan đến án kiện tổng hợp, niêm phong, để vào tủ tư liệu khóa lại.
Diệp Xuyên vừa nhẹ nhàng thở ra, thì điện thoại trong túi liền vang lên.
Diệp Xuyên liếc mắt nhìn tên trên màn hình, cầm điện thoại lon ton chạy lên sân thượng.
Điện thoại là của Tiếu Nam gọi tới, vừa mở miệng chính là giọng điệu oán phụ, “Tiểu Xuyên, nhớ tôi không?”
“Nhớ sao không.”
Diệp Xuyên không chớp mắt lấy một cái, “Nhớ tới nỗi cả đêm ngủ không ngon.”
Tiếu Nam cười rất thô bỉ, “Ngủ không ngon chắc không có quan hệ gì với tôi đâu nhỉ?”
“Im miệng.”
Diệp Xuyên khinh thường, “Bộ anh coi thường tôi nhàn tản không có việc gì làm, chỉ chờ anh để nói chuyện phiếm hả?”
Tiếu Nam oán giận, “Kỳ thật tôi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
.
.”
“Nói từ đầu .”
“Từ đầu a.”
Tiếu Nam cân nhắc hồi lâu, “Tôi nhớ đến đâu thì nói đến đó, cậu đừng ngắt lời nhé.”
“Được.”
Diệp Xuyên thống khoái đáp ứng.
“Lúc đầu chỉ là ăn cơm thôi, sau đó mọi người đều thương lượng, người mới người cũ trong công ty đều nhất tề đi lên kính rượu giống như ong vỡ tổ vậy, lão đại chạy không được.
Điểm chết người là bọn họ trộn lẫn nhiều loại, rượu trắng rượu đỏ, còn có người xuống dưới quán bar đem lên rượu cocktail.
Loạn thất bát tao gì cũng rót hết, lão đại thấy có gì đó không thích hợp.”
Tiếu Nam bổ sung : “Khi đó lão đại đã uống không ít rồi.”
Diệp Xuyên ừ một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục.
“Sau đó trợ lý của lão Từ liền đưa cho tôi một cái thẻ phòng, nói là do lão Từ thuê, lão đại uống quá nhiều nên ngủ lại một đêm.”
“Lão Từ?”
Diệp Xuyên hỏi lại, “Từ Trình?”
“Ừ, trợ lý nói là trước đó lão Từ thuê phòng.”
Tiếu Nam nói : “Nhưng lúc ấy không tìm ra lão Từ, tôi cầm thẻ phòng có chút lo lắng, liền tìm bạn học hỏi thăm tình hình.
.
.
Bạn học của tôi là quản lý phòng ở Kim Toản.
Cậu cũng biết, nhân viên mà, cho dù việc không phải do mình quản lý, cũng biết nhiều hơn so với người ngoài chúng ta.
Cô ấy sau khi nghe ngóng giùm tôi đã hỏi thăm ra một chuyện khác.”
Diệp Xuyên không tự chủ được tâm tình theo lời hắn nói mà phập phồng.
“Phòng trọ ở Kim Toản bình thường có hai thẻ mở cửa, mà phòng này hai cái thẻ đều được người ta lấy đi hết.
Cậu đoán thử xem người cầm cái thẻ kia là ai?”
Diệp Xuyên muốn nổi điên, “Anh cho là mình đang kể chuyện trong sách hả? Còn dừng lại nữa.”
“Được, được rồi, đừng nổi bão.”
Tiếu Nam vội vàng nói : “Cái thẻ kia nằm trong tay một MB.
Cậu hiểu chưa?”
“Có người muốn gọi MB để lấy lòng Hắc ca?”
“Cậu tên nhóc này thật đơn thuần.”
Tiếu Nam cười nhạo, “Kỳ thật ngay từ đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà sau đó tôi cùng MB kia tán gẫu, mới phát hiện ra tên này căn bản chỉ là ngụy trang.
Ai nha, tôi nói cho cậu nghe, trình tự câu chuyện là như này : Hắc ca uống rượu cảm thấy không thích hợp, liền bảo tôi kêu cậu đến.
Trong khoảng thời gian cậu chưa tới tôi sợ có người cầm thẻ trong tay MB kia đi vào phòng, cho nên bỏ tiền lấy thẻ phòng trong tay MB.
Nghe hiểu được không?”
Nghe thì hiểu đó, nhưng mà trong lòng Diệp Xuyên vẫn mơ hồ, chỉ có thể nhẫn nại nghe hắn nói tiếp.
“Sau đó cậu đến, thẻ tôi đưa cho cậu chính là của MB kia.
Sau đó tôi đỡ Hắc ca lên, lại đem thẻ trả cho MB kia.
Cái thẻ của Hắc ca vẫn giữ lại.
Tới đây đã hiểu chưa?”
Lúc này Diệp Xuyên thật đã hiểu, “Anh trả thẻ lại là muốn tạo điều kiện cho chúng tôi có cơ hội chơi 3P?”
“Tiểu Xuyên, cái này cậu cũng không thể trách tôi.”
Tiếu Nam bị cậu kích thích nên gan đau, “Hắc ca nói : Thẻ phòng đương nhiên trả lại cho tên kia, tại sao vậy? Nếu không trả lại thì sao biết được là ai ở sau lưng làm ra chuyện này đây? Cậu nghĩ coi tôi chỉ là một trợ lý nho nhỏ, đương nhiên là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng mà đây là lão đại lên tiếng a.
.
.”
Diệp Xuyên nhớ tới ánh mắt Hắc Lục lạnh như băng khi ngoài cửa phòng thoáng qua một bóng áo trắng, trong lòng bỗng nhiên có khó chịu, “Kỳ thật anh ấy cái gì cũng biết hết?”
“Có thể nói như vậy, Tiểu Xuyên, tôi cũng phải xin lỗi cậu.”
Ngữ khí của Tiếu Nam mềm mại, “Tôi cũng đã suy nghĩ qua, có người chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Dù giải thích thế nào hắn cũng không chịu nghe, nếu cậu cho hắn một cảnh cáo, cho hắn biết dù có ép buộc đến thế nào đều không thể gây nên gợn sóng thì hắn mới có thể hết hy vọng.
Lại nói về chuyện tối qua, tôi có thể đem lão đại về nhà cũng là biện pháp tốt, mà biện pháp thủ thẻ phòng cũng vậy thôi.
Nhưng nếu là như vậy vẫn xem như trốn tránh, không chịu nhìn thẳng vào vấn đề, thật sự là biện pháp tối ưu sao? Có người như vậy đấy, cậu càng trốn hắn, thì hắn lại càng muốn áp sát.”
Trong lòng Diệp Xuyên có chút khó chịu.
Không phải cảm thấy mình bị lợi dụng, mà là có người thật sự ở trên người Hắc Lục đánh chủ ý như vậy.
Vạn nhất mình không chạy tới kịp.
.
.
Vạn nhất lúc mình chạy tới hai người đều đã vào phòng, lấy tình huống của Hắc Lục vào lúc đó, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, Diệp Xuyên thật đúng là không dám nghĩ tới.
Trong lòng Diệp Xuyên càng khó chịu hơn.
Hắc Lục luôn luôn bảo vệ mình, nhưng khi hắn cần sự bảo hộ, chính mình lại vô dụng như vậy, vấn đề giải quyết xong mới biết được rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
.
.
“Tiểu Xuyên? Tiểu Xuyên?”
Điện thoại đột nhiên không có thanh âm, Tiếu Nam trong lòng cảm thấy bất an, “Cậu nghe anh trai một câu khuyên, chuyện này đừng nên trách lão đại.
.
.”
“Tôi không trách anh ấy.”
Diệp Xuyên dựa vào lan can thở dài, “Tôi chỉ đang suy nghĩ, tôi như vậy, làm sao có thể bảo hộ được anh ấy.”
Tiếu Nam nhất thời bị cảm động.
Bên cạnh Hắc ca người qua lại không ít, đều là mang theo đủ loại mục đích muốn từ nơi hắn tính kế hay kiếm lợi lộc gì đó, cho tới bây giờ Tiếu Nam chưa thấy có ai muốn bảo vệ hắn.
Hai câu nói này làm cho trong lòng hắn tự nhiên sinh ra vài phần cảm khái, “Nghe anh trai đi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này tạm thời xem như là qua rồi.
Bất quá, bên cạnh hai người cũng không phải lúc nào cũng thái bình, phải để ý mọi lúc mọi nơi đấy.”
“Được”
Diệp Xuyên cúi đầu đáp, “Tôi biết rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.