Lúc Diệp Xuyên vui vẻ đi tới đình nhỏ, Đào Âm ngồi tựa vào bàn đá bên cạnh đang không ngừng lấy thìa gẩy gẩy cơm trong hộp của mình ở trên bàn, khuôn mặt có vẻ không kiên nhẫn. Thấy Diệp Xuyên xuất hiện ở cuối con đường mòn, trong tay là túi nhựa có trà sữa mình thích, vội vàng giơ tay đang cầm thìa lên, “Tiểu Xuyên, bên này!” Thời tiết rất nóng, căn tin tuy rằng có mở máy điều hòa, nhưng hương vị đồ ăn, mùi hơi người trộn lẫn với nhau, còn làm cho người ta khó chịu hơn so với ở bên ngoài phơi nắng. Phần lớn thời gian Diệp Xuyên đều mua cơm rồi đem về phòng ăn, thỉnh thoảng cũng giống như hôm nay vậy ở trong vườn trường tìm nơi yên tĩnh ngồi trong chốc lát. Diệp Xuyên thở hào hển ngồi xuống bên cạnh, tức giận nắm túi nhựa dằn xuống trước mặt Đào Âm, “Chưa thấy ai như cậu vậy, đến người bị thương mà cũng khi dễ cho được. Uống ở đâu mà không giống nhau, sao cứ nhất định là trà sữa lạnh ở chỗ này. Cửa tiệm kia tớ thấy cũng rất tốt a.” “Cậu biết cái gì.” Đào Âm lấy từ trong túi ra ly trà sữa, hút một hơi rồi nói : “Hương vị trà sữa của cửa tiệm kia tuyệt không chính tông, trân châu bên trong thì khô khan.” Diệp Xuyên vén ống tay áo, hướng về phía cậu để lộ ra cổ tay bị băng bó, “Cậu sai bảo tớ mà không biết ngượng là gì đâu há.” “Mời cậu ăn cơm, mời cậu ăn cơm là được mà.” Đào Âm chột dạ liếc mắt nhìn cổ tay Diệp Xuyên, “Này, chia cho tên thương binh nhà cậu hai phần sườn kho. Vậy đã đủ tốt chưa, bạn thân?” Diệp Xuyên một chút cũng không cảm kích, “Tớ nghe nói sườn kho ở căn tin chỉ có mùi hương, ăn vào căn bản là không có thịt. Không đúng, không đúng, chính xác là thịt đã ẩn thân ở một nơi có kết cấu phức tạp, vô luận là răng nanh hay chiếc đũa đều không thể lách vào. . .” Đào Âm cười đến nỗi ho khan, “Rất cay nghiệt a, Tiểu Xuyên. Nào có khoa trương như vậy.” Diệp Xuyên gắp một cục xương đưa tới hộp cơm của cậu, “Cậu có thể tự mình nghiệm chứng thử xem.” Đào Âm miệng gặm cục xương, tròng mắt hết trượt qua phải, lại đảo sang trái trộm nhìn Diệp Xuyên. Diệp Xuyên bị cậu nhìn chịu không nổi, “Muốn biết cái gì thì hỏi đi.” “Vậy tớ đây sẽ không khách khí.” Đào Âm quả nhiên là chờ cậu nói ra những lời này, buông thìa trong tay, nghiêm trang hỏi : “Mấy người tối hôm qua chạy tới quán bar đánh nhau phải không?” Diệp Xuyên thẳng thắn trả lời, “Đánh, còn đụng phải người trong lòng cậu. Hắn chủ động thay cả nhóm giải vây, giúp chúng tớ một đại ân, cổ tay cũng là hắn băng bó giùm. Phi thường cảm động. Cám ơn hắn cũng cám ơn cậu, bất quá người nọ cũng không phải là người tốt.” Đào Âm ánh mắt tỏ vẻ không biết nói gì, “Rốt cuộc là cậu muốn cảm tạ hay là muốn mắng anh ấy.” “Chính mình tự lĩnh hội đi.” Diệp Xuyên nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua thì có cảm giác là lạ. Có lẽ Nghiêm Hàn thật sự không có ý gì xấu, nhưng cậu cực không thích cái loại cảm giác bị người khác đùa giỡn, hơn nữa bản lĩnh đeo bám dai hơn đỉa chỉ để trêu chọc người khác của tên kia thật sự rất cao, khiến người ta vô cùng khó chịu. Đào Âm cắn ống hút, thần sắc hơi có chút khó hiểu nhìn cậu, “Anh ấy rốt cuộc chọc giận cậu cái gì? Không phải chính cậu nói anh ấy đã ra tay tương trợ các cậu sao?” “Hắn xem tớ là con khỉ mà đùa giỡn.” Diệp Xuyên liếc mắt nhìn Đào Âm, “Hơn nữa còn đùa đến vô cùng cao hứng.” “Anh ấy bình thường không như vậy.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Âm cúi thấp xuống, có chút rối rắm đánh giá nét mặt của Diệp Xuyên, sau đó nhanh chóng dời đi ánh mắt, “Nói không chừng anh ấy coi trọng cậu, cho nên mới đối xử khác biệt.” “Tớ đây thật rất cám ơn hắn a.” Diệp Xuyên một chút cũng không cảm thấy được bác sĩ lưu manh kia coi trọng có cái gì đáng để mà vui vẻ, “Tớ thực chịu không nổi. Kêu hắn đùa giỡn người khác đi a.” Đào Âm kéo thật dài âm cuối ngâm nga, “Hữu ý tài hoa hoa bất phát. . .” “Ngừng, ngừng lại.” Diệp Xuyên vội vàng gắp lên một cục xương ý bảo mình vẫn chưa ăn xong, “Chờ ca ca cơm nước xong thiếu gia ngươi lại tiếp tục tự tình.” Đào âm ngậm cái ống hút không hé răng, ống hút bị cậu ngậm phát ra tiếng rột rột. “Cậu không ăn cơm a.” Diệp Xuyên thật sự chịu thua thằng nhóc lôi thôi này, “Tớ cảnh cáo cậu, chỉ uống trà sữa và xơi đồ ăn vặt cậu cao không nổi đâu.” Đào Âm buông ly nước đã hết xuống, tức giận nói : “Nghiêm ca vừa gọi điện thoại cho tớ, kêu tớ khuyên cậu, tốt nhất nên chủ động qua đó thay băng. Nếu không tớ phải áp giải cậu qua.” Diệp Xuyên nhìn thân hình nhỏ bé, trêu tức Đào Âm, “Cậu á?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Âm lại xụ xuống, vẻ mặt giận dỗi nói : “Cậu có đi hay không.” Diệp Xuyên biết trong lòng Đào Âm khẳng định có chút khó chịu. Tựa như cậu lúc trước, từ xa nhìn Lý Hành Tung cùng Diệp Thời Phi đi cạnh nhau, thỉnh thoảng trao đổi một ánh mắt cũng ăn ý mười phần. Cho dù cậu có đứng ở ngay bên họ, thì vẫn có cảm giác bị cách ly. Chỉ có thể gặm nhấm nỗi bất an trong lồng ngực, trầm mặc nhìn thế giới riêng của hai người kia. Khi đó, chưa từng có ai nghĩ tới việc cho cậu một lời giải thích. Lý Hành Tung cảm thấy Diệp Xuyên hẳn là tin tưởng mình vô điều kiện, mà ánh mắt Diệp Thời Phi luôn che dấu khiến Diệp Xuyên nhìn không ra cảm xúc, gần như hữu tình, lại giống như vô tình. Vô luận người khác xảy ra chuyện gì, ở trong mắt hắn, tất cả đều chỉ là trò đùa không mấy quan trọng. Nhưng có lẽ là hữu tình đi. Diệp Xuyên thầm nghĩ, bằng không vì sao lại chấp nhận việc dành cả đời để ở bên cạnh người kia, lại chưa từng thẳng thắn tìm một lối đi bằng phẳng cho mối quan hệ của hai người. “Ăn cơm đi, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.” Diệp Xuyên bỗng nhiên có chút mềm lòng, đưa tay qua xoa xoa đầu Đào Âm, “Tớ căn bản không thích kiểu người như vậy.” Sắc mặt Đào Âm chợt đỏ lên. “Tin tớ đi.” Diệp Xuyên nhếch miệng cười, “Ánh mắt của tớ tuyệt đối tốt hơn nhiều so với con thỏ ngốc cậu.” Đào Âm chớp chớp mắt, đỏ mặt hỏi: “Vậy cậu thích kiểu người nào?” “Tớ ấy hả, tớ thích. . .” Mới được một nửa bỗng nhiên im bặt, Diệp Xuyên chợt quên mất mình định nói gì. Một vài hình ảnh mơ hồ thoáng hiện rồi chợt mất không còn bóng dáng trong đầu cậu. Diệp Xuyên nghe được một thanh âm mềm mại dưới đáy lòng nhẹ giọng nỉ non : Ta thích người đàn ông kia, hắn có ánh mắt vừa thâm trầm vừa lạnh lùng. Hắn vô cùng bình tĩnh tiêu sái trên con đường truy đuổi tiền tài cùng quyền thế, không ngại đem bất cứ cái gì ngăn cản hắn dẫm nát dưới chân. Đây là cậu tự cho rằng mình đã hoàn toàn thoát khỏi chuyện cũ đã qua, những yêu hận quấn quýt si mê trước kia đều rõ ràng tận gốc rễ, cậu vẫn tưởng mình đã dùng một kiếp sống để đặt dấu chấm hết cho tình yêu tuyệt vọng. . . Giờ khắc này tất cả mọi chuyện đều đã hóa bụi bặm, vậy mà cậu vẫn còn. . . khổ sở. Diệp Xuyên không thể không thừa nhận, cậu của lúc đó chỉ toàn là đau khổ, bởi vì đã dùng hết tất cả để yêu, thế cho nên tình yêu này mới cắm rễ sâu vào tâm hồn, biến thành thói quen, một loại bản năng không bao giờ biến mất. Giống như là con người thì phải hít thở. Thời khắc này, cậu đang ở độ tuổi mười tám, vết sẹo khi xưa đã được băng bó kín kẽ bởi vẻ ngoài sáng sủa nhưng đầy ngây ngô của cậu. Thậm chí cậu còn không thể xác định mình trong quá khứ và ở hiện tại, đến tột cùng là người nào đang sống trong mộng. Cậu ngồi ở đây, lẳng lặng nhìn ánh mặt trời buổi quá trưa ban cho cậu một tia sáng giữa sự mê muội của chính mình, lại đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian ở bên cạnh người kia. Nó cứ lưu luyến mãi trong ký ức, mình từng nằm ôm ấp người kia, thẹn thùng thì thầm những lời yêu đương say đắm chân thành bên tai hắn, nghe qua vừa ngọt ngào vừa tình tứ. Yêu, cũng không được. Nhớ, cũng không thể. Em chỉ biết rằng, mỗi lúc nhớ anh, em cần phải. . . hít thở. Nước mắt Diệp Xuyên vô thanh vô tức chảy xuống, trong lúc bi thương cậu thực khó có thể kiềm chế được mình. Đó là lời thoại phiến tình trong một bộ phim điện ảnh. Thế nhưng tại thời khắc tình cảm dâng trào này, thì chỉ có một câu nói buồn nôn được sử dụng vào những thời điểm đặc biệt như thế mới có thể biểu đạt hết đáy lòng nóng cháy và mãnh liệt của cậu. Cậu cũng chưa từng nói nhiều như vậy, cứ như lời trái tim muốn nói đều đem để trên đầu lưỡi. Có lẽ sau này. . . cũng sẽ không còn nữa. Đào Âm mang theo một chút tâm tình mong đợi chờ cậu nói hết nửa câu sau, vừa ngẩng đầu lại thấy Diệp Xuyên ngồi ngơ ngác, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhất thời luống cuống, “Làm sao vậy? Đang êm đẹp. . .” Diệp Xuyên đưa tay lau nhanh nước mắt trên mặt, “Không có việc gì. . . Tớ chính là. . . Chính là vết thương hơi đau.” Đào Âm bán tín bán nghi nhưng lại không có cách nào để hỏi sâu thêm, chỉ có thể nương theo lời nói của cậu mà an ủi, “Ngày mai đi thay băng, đổi thuốc, rồi sẽ không đau nữa.” “Không sao.” Diệp Xuyên đem hộp cơm đã ăn hết bỏ vào túi nhựa định mang đi vứt, đồng thời cảm thấy không yên lòng nói một câu vô nghĩa, “Trời nóng quá chừng, đúng rồi, tại trời nóng nên vết thương mới khó chịu. . .” “Tiểu Xuyên.” Đào Âm kéo cậu lại, thần sắc có vẻ bất an, “Tiểu Xuyên cậu không phải là. . . Giận tớ đấy chứ?” Diệp Xuyên bị câu nói chẳng hiểu ra sao này khiến cho thần trí đang rã rời lập tức quay trở về. Cậu nhìn cái túi nhựa trong tay, sửng sốt trong chốc lát mới hỏi lại, “Tớ giận cậu cái gì chứ?” Đào Âm cắn môi, nhỏ giọng lầm bầm như muỗi kêu, “Kỳ thật tớ không có ghen với cậu.” “A?” Diệp Xuyên nghe nhưng không hiểu được. Đào Âm đỏ mặt, dường như giận dỗi lớn tiếng nói : “Tớ nói, tớ không có ghen với cậu.” Diệp Xuyên sửng sốt một chút mới phản ứng lại, “Cậu. . .” Đào Âm vẻ mặt có chút không xong, vội vã nói câu cơm chiều gặp lại, liền mang theo túi rác quay đầu chạy. Diệp Xuyên vẫn đứng ở nơi đó thần ra cả nửa ngày. Cậu nghĩ lúc trước nếu Diệp Thời Phi có thể ở trước mặt mình nói cùng một câu như vậy, dù chỉ là một câu ám chỉ mịt mờ, mình có phải cũng giống như Đào Âm hiện giờ, kiệt lực che dấu sự nhẹ nhõm nơi đáy lòng, vui mừng nhảy nhót rời đi? Buổi chiều còn có tiết học, Diệp Xuyên đi dọc theo con đường nhỏ kế bên thư viện trở lại ký túc xá để lấy tập sách. Lúc đi đến tầng trệt của ký túc xá, Diệp Xuyên nhìn thấy cách đó không xa, cạnh lối đi bộ đậu một chiếc xe màu xám bạc, Diệp Xuyên bất giác nhìn kĩ lại lần nữa, không biết tại sao, cậu cảm thấy mình đã từng nhìn thấy chiếc xe này ở đâu đó. Biển số xe là một dãy số xa lạ, hẳn không phải là xe của người quen, nhưng không biết vì cái gì, Diệp Xuyên mới thấy nó liền cảm thấy nhìn quen mắt. Lúc đi lên thang lầu Diệp Xuyên vẫn còn suy nghĩ rốt cuộc mình ở nơi nào gặp qua chiếc xe này, kết quả khi mở cửa phòng ký túc xá, cậu liền đứng ngốc một chỗ. Trên bàn học của cậu chồng chất bao to gói nhỏ, một thân hình đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cậu đứng ở trước cửa sổ hút thuốc. Ánh nắng chói mắt buổi trưa mơ hồ bao quanh hình dáng hắn đang đứng ở nơi đó, giống như phác họa một đường viền hư ảo, có loại cảm giác khác thường không chân thật. Diệp Xuyên dường như thấy mọi chi tiết trên người hắn một cách mơ hồ, nhưng cảm giác quen thuộc cũng đã tràn ra, nhanh đến làm cho người ta trở tay không kịp
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]