Các phóng viên thường hay đến hai loại quán cà phê, một là quán để đi ăn trưa một mình, thời gian dừng lại thường không quá mười phút khi họ sẽ vội vã rời đi với một miếng bánh mì kẹp được gói trong giấy bạc, nếu tay áo hoặc vạt áo trước dính mù tạt hoặc có vết mayonaise thì đa phần đều là bị dính ở đây. Loại còn lại chính là quán để đưa khách đi cùng, những quán này thường là những quán vừa yên tĩnh vừa đắt tiền, chúng được trang trí bằng những chiếc đèn trần để giả vờ khoa trương và những chiếc gương không rõ để làm gì, áo sơ mi của những người bồi bàn thì luôn sạch sẽ tinh tươm không một vết bụi như sàn nhà bằng đá cẩm thạch. Thời gian phục vụ thường kéo dài từ một đến một tiếng rưỡi, những món dọn lên bàn đa phần đều là những cây măng tây đã héo được sốt đầy nước sốt và được đặt trong một cái đĩa to lớn trông vừa nhỏ bé vừa nhạt nhẽo.
Quán Harry chọn đến chính là loại đầu tiên.
Giờ ăn trưa cao điểm đã qua được nửa tiếng, đa số bàn ăn vẫn chưa được dọn dẹp nên trên bàn vương vãi đầy vụn thức ăn, trong gạt tàn thuốc thì chất đầy tàn thuốc chưa tàn. Bàn ghế không được đặt trong quán ăn mờ tối mà đặt tràn ra ngoài vỉa hè, bọn họ chọn một chỗ không quá nghiêng ngả rồi ngồi xuống. Alex nhìn thực đơn được viết trên một tấm bảng đen nhỏ, chữ viết bằng phấn ở trên bảng đã mờ mờ không rõ nhưng khách quen ở quán ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-bat-tan-cua-ngai-loiseau/2546957/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.