Cuối cùng Harry ngủ ở trên ghế, lúc tỉnh lại trời vẫn còn mờ tối, đồng hồ đeo tay nói cho cậu biết rằng bây giờ là năm giờ mười lăm phút. Không biết từ lúc nào mà chiếc bút thép đã lăn xuống mặt đất, nó chảy ra một vũng mực lớn, trông như một thi thể vừa ngã từ vách núi. Trong phòng rất lạnh, gió thổi vào từ cửa sổ, người gác cổng bảo rằng đây là "Vấn đề do xây dựng", trừ khi cả tòa nhà bị đập đi xây lại, không thì sẽ không thể sửa được, cậu phải tập làm quen với việc này thôi. Harry cử động đôi vai cứng ngắc của mình, cậu khom người, nhặt chiếc bút đã trở nên vô dụng rồi quấn nó vào trong khăn tay.
Alex nằm trên giường trở mình, gọi tên cậu.
"Xin lỗi." Harry nhỏ giọng nói, cậu cũng không biết tại sao mình lại hạ thấp giọng: "Cậu muốn tớ tắt đèn bàn hả?"
"Lên giường nằm đi."
"Tớ có thể ngủ trên ghế."
"Đừng có ngốc, đây là phòng của cậu."
"Không ngờ là cậu vẫn còn nhớ chuyện này đấy."
"Lại đây đi." Alex nhặt chiếc hoa cài đã bị đè đến không còn hình dạng gì ở chiếc gối bên cạnh, ném xuống đất: "Trước kia chúng ta vẫn thường làm vậy mà, không phải sao?"
"Khi đó chúng ta chín tuổi."
"Có khác gì nhau sao?"
Rất nhiều. Harry muốn nói như vậy nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được lời giải thích nào hợp lý. Alex nép sát vào tường, chừa ra một chỗ trống: "Thưa cậu Prudence, nếu cậu cứ tiếp tục do dự như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-bat-tan-cua-ngai-loiseau/2546938/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.