23
Dương Minh không dám tin lời của Trương Nam Thành vừa nói, cậu định gào lên mắng thế nhưng nhìn gương mặt có nét lạ lẫm bây giờ, cậu chợt nhớ tới gương mặt chưa quá trưởng thành của Nam Thành 6 năm trước.
Ngày ấy cậu ta không mặc vest, ngày ấy mái tóc không được vuốt cao mà để rũ xuống trước trán ướt đẫm vì nước mưa. Đôi mắt một mí to hoe rất đáng thương chứ không hề lạnh nhạt như hiện tại.
Cậu ta đội mưa tới tìm cậu, một nam sinh lúc nào cũng giỏi giang, cao ngạo và trưởng thành hơn tuổi bây giờ khóc lóc nức nở như một đứa trẻ. Nam Thành giữ lấy tay cậu, bàn tay run không rõ vì lạnh hay vì đau khổ, cậu ta nài nỉ.
"Dương Minh, Nguyên Nguyên đâu rồi? Bây giờ em ấy đang ở đâu? Cậu nói với tôi đi, van cậu. Chắc chắn là Nguyên Nguyên có nói cho cậu biết em ấy sẽ đi đâu! Sao đột nhiên lại bỏ đi như vậy? Em ấy đã hứa với tôi rồi sao lại còn bỏ đi!"
"Tôi không biết! Cậu đừng tìm tôi nữa, trời mưa lớn quá cậu đừng ở đây nữa, cậu đi về đi!"
"Cậu đừng lừa tôi! Van cậu nói cho tôi biết, em ấy còn chưa nói chuyện rõ ràng mà đã bỏ đi rồi. Dương Minh, van cậu, van cậu nói cho tôi cách liên lạc với em ấy, tôi phát điên mất, tôi không sống được."
"Tôi bận rồi Nam Thành, tôi phải đi đây, cậu về đi."
Ngày hôm đó cậu đã nói như thế, dù cậu cảm thấy có lỗi nhưng cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-ay-chung-ta-chia-tay-nhau/2520211/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.