Trương Nam Thành ép Phan Trí Nguyên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mình, vậy nên sự sợ hãi trên gương mặt cậu lúc này đều được thu hết vào đáy mắt của hắn. Trí Nguyên nuốt khan, cậu muốn xoay đầu đi nhưng không thể, đành phải rũ mắt không dám đối diện.
"Hửm? Không khóc nữa?"
Thấy cậu cắn môi cố gắng kìm nước mắt, Nam Thành cười khẽ. Trí Nguyên nghe xong lại cố gắng cắn chặt môi hơn. Tuy cậu là cá biệt, cậu không bắt nạt ai thì thôi, đừng ai bắt nạt cậu. Nhưng cậu đánh nhau không lại Nam Thành, những năm trước chỉ định đạp vào chân hắn để bỏ chạy thì bị Nam Thành nhanh tay túm gọn rồi xách lên.
Bây giờ tình hình có vẻ không khả quan lắm, Nam Thành tuy cười nhưng ánh mắt đầy tính đe dọa khiến cho cậu không động đậy nổi. Cậu thử đưa tay đẩy hắn ra, Nam Thành vẫn không hề nhúc nhích, cậu dùng sức thế nào cũng không được.
Nam Thành mặc nhiên để cậu sờ soạng cơ ngực của mình, hắn xoay đầu nhìn vào màn hình mật mã, ngón tay gãi nhẹ cằm cậu, "Mở cửa cho anh."
Cằm của Trí Nguyên cứng đờ lại, cậu giả điếc không nghe, không mở. Nam Thành đợi mà không có động tĩnh gì, hắn nhíu mày xoay đầu lặp lại, "Mở cửa cho anh."
Trí Nguyên xoay đầu đi, hắn bất ngờ tìm đến được đây đã là quá dự tính của cậu rồi. Bây giờ còn mở cửa cho hắn vào nhà, có gì làm chắc cậu sẽ an toàn chứ? Thế nên cậu tiếp tục giả điếc đứng yên.
Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-he-ay-chung-ta-chia-tay-nhau/2520172/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.