Mẹ Hoài An đang ngồi xổm giặt quần áo, giọt mồ hôi lấm tấm rơi trên khuôn mặt hao gầy của bà. Đường nét trên mặt bà rất hài hòa, mày mảnh cong hình lá liễu, đôi mắt to tròn và môi nhỏ nhắn phớt hồng. Nếu nhìn kỹ thì không khó để đoán ra khi còn trẻ bà là một cô gái xinh đẹp. Thế mà năm tháng không tha cho một ai, sự khắc khổ đã khiến làn da của bà sạm đi, từ cô gái xinh xắn trở thành người phụ nữ lam lũ, khổ nhọc.
Không gian nhà vệ sinh vừa nhỏ vừa bí bức, ánh đèn nơi phòng bếp ảm đạm chỉ chiếu đến một góc của căn phòng, phần còn lại bị bóng tối bao trùm.
Trái ngược với tiếng chà đồ ở gian dưới, phòng khách ở trên thì rất yên ắng, lâu lâu chỉ có tiếng lật vở của người anh đang ngồi học dưới bóng đèn bàn nhỏ.
Hoài An đứng ngoài cửa, nửa bước cũng không dám vào. Cậu không biết phải nói thế nào với mẹ và anh, nên chần chừ từ nãy đến giờ.
Anh hai cậu đang viết bài tập bỗng ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy em mình đứng loay hoay ở đó thì lên tiếng hỏi: "Sao em không vào nhà?"
Ánh mắt cậu hơi lo sợ, không dám nhìn vào anh, cố gắng tỏ vẻ bản thân rất bình tĩnh mà nói: "Dạ, em vào ngay đây."
Đôi dép nhỏ được cậu bé xếp dọn trong kệ giày, hít một hơi thật sâu, cậu đi lại gần nắm áo anh mình: "Anh ơi..."
Anh hai quay sang nhìn cậu: "Sao vậy em?"
"Trên trường có mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-xua/2531634/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.