Đám tang của anh, toàn một màu hoa trắng, người thân và bạn bè ai cũng khóc thương anh. Tôi lết cái thân tàn nép mình đứng trong hàng ngàn người đến thắp hương cho anh. Trong lòng tôi giờ chẳng còn chút cảm giác nào nữa. Nó hoàn toàn trống rỗng. Tôi như kẻ mất hồn, thất thần bước tới di ảnh của anh, cảm giác đau đớn tận thấu tâm can. Đầu tôi kêu ong ong.
Tôi thấy mẹ Hạo gọi tên Hạo Nam một cách đầy yêu thương và tuyệt vọng. Tôi thấy mẹ lã chã nước mắt rơi, hai bàn tay bám xiết vào áo quan như níu với. Tôi thấy cả một tấm chân tình trời biển mà mẹ dành cho chồng tôi qua những câu nói nghẹn ngào.
" Trời ơi con trai tôi, sao số nó khổ thế, ông trời lại mang nó đi, để kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này! "
Nỗi đau của mẹ đã rung động tấm lòng của bao nhiêu người đến đám tang.
Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà sụt sùi vài tiếng, chỉ là những ngày qua khóc liên tục, nước mắt sớm đã cạn. Hốc mắt tôi nóng ran, khô khốc.
Khi anh ở bên tôi, anh sợ nhất là thấy tôi khóc, anh không muốn làm tôi đau lòng. Vậy mà lúc này sao anh không biết tôi đã khóc đến cạn nước mắt, tôi đã tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi. Tôi không thể chấp nhận sự thật này, anh không thể xa tôi được, không thể bỏ lại tôi một mình với biết bao những dự định mà anh đã muốn làm cùng tôi.
Đứng trước di ảnh của anh, tôi đã đau đớn tột cùng.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay/898496/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.