Lần đầu tiên ngồi máy bay, tôi cực kì cực kì hưng phấn.
Thời điểm cất cánh, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Nhưng mà, máy bay càng lúc càng bay cao, ánh mặt trời trở nên hết sức sáng chói, đôi mắt của tôi hình như có cảm giác hơi đau.
Nhưng lại rất muốn nhìn bên ngoài, không ngăn được mà đưa mắt ra bên ngoài, cách gần bầu trời, từng đám mây như những cây bông trắng mềm mại, phảng phất cả người như đi xuyên qua mây.
Đột nhiên tôi cảm thấy một vật chắn trước mắt, là tay cậu ấy. Cậu ấy bên cạnh đưa tay ra chắn trước mắt tôi, sau đó thuận tay kéo tấm che xuống.
" Ánh sáng mạnh như thế, nhìn lâu sẽ hỏng mắt đó, cậu để phần đó mà nhìn tớ đây này! "
Giọng của cậu ấy thật dịu dàng, bàn tay che mắt tôi, rồi kéo tôi vào trong lòng.
" Thật không biết liêm sĩ, tớ không thèm ngắm cậu đâu, bầu trời ngoài kia đẹp hơn nhiều! "
Cậu ấy chỉ cười thôi.
Bởi vì chuyến bay vào buổi trưa, trên máy bay có đưa cơm trưa.
Người thường xuyên ngồi máy bay, sẽ cảm thấy bữa ăn miễn phí trên máy bay thật sự không thể ăn.
Nhưng tôi là lần đầu tiên, không chỉ cảm thấy ăn ngon, còn thấy rất ngon, đồ ăn miễn phí, không ngon mới lạ, chính mình ăn xong, đôi mắt trông mong nhìn qua cậu ấy.
" Ăn xong rồi? Đã no chưa? "
Cậu ấy nghiêng đầu qua, cười với tôi.
Tôi cười hì hì tiến tới, ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào hộp cơm của cậu ấy.
Món của tôi vừa mới ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay/898467/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.