Rời khỏi trường, Tiêu Hà không về ngay mà ghé vào công viên gần nhà. Gió chiều thổi mát rượi, xua bớt cái oi ả còn sót lại sau ngày thi căng thẳng.
Cô lững thững bước đi trên con đường lát đá, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành tràn vào lồng ngực, dễ chịu đến mức tưởng như mọi mệt mỏi đều tan biến.
Khi ngang qua bãi cỏ, ánh mắt cô chợt dừng lại khi thấy Nhật Khánh – vẫn trong bộ đồng phục học sinh – đang ngồi xổm dưới đất, vụng về gép mấy tấm gỗ nhỏ lại thành một cái nhà đơn sơ. Bên cạnh cậu là một chú chó con lông vàng, đang cụp tai ngoan ngoãn nhìn theo, ánh mắt đầy tin tưởng.
Tiêu Hà mỉm cười, bước lại gần, nhẹ nhàng gọi.
- Nhật Khánh! Sao cậu lại ở đây? Nghe tiếng gọi, Nhật Khánh ngẩng lên. Ánh nắng chiều phản chiếu lên gương mặt cậu, khiến vẻ thư sinh càng thêm trong trẻo.
- À, mình đi ngang thấy nó tội quá, nên định dựng cho nó một chỗ trú tạm.
Tiêu Hà nhìn chú chó con, ánh mắt dịu lại, rồi quay sang Nhật Khánh, giọng không giấu được vẻ xúc động.
- Cậu thật tốt bụng.
Nhật Khánh cười khẽ, đoạn ngẩng đầu hỏi cô.
- Còn cậu? Sao không về nhà mà lang thang ở đây?
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (truyentop.net) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tiêu Hà nhún vai.
- Mình muốn hít thở chút khí trời cho đỡ nặng đầu… Mà cậu thi tốt không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880472/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.