Khi giải xong đề cuối cùng, Tiêu Hà thả bút, vươn vai đầy mãn nguyện.
- Hôm nay cảm ơn thầy nhiều lắm ạ! Đợi thi xong có kết quả tốt, em nhất định hậu tạ thầy. – Cô nhoẻn cười, giọng nhẹ như gió.
Quốc Hy nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười.
- Thay vì hậu tạ, chi bằng vận dụng cho tốt kiến thức tôi dạy, để tôi cảm thấy mình không tốn công vô ích là được rồi.
Tiêu Hà bật cười, gật đầu như gà mổ thóc. Vài giây sau, cô ngập ngừng nhìn anh, lên tiếng.
- Vậy giờ… mình về được chưa ạ? - Ừ. Học xong rồi, em về đi. – Anh đáp, giọng điềm nhiên.
Cô tròn mắt. Nụ cười trên môi đông cứng trong thoáng chốc. Thì ra hôm nay anh không định đưa cô về. Một câu từ đơn giản mà khiến lòng cô hụt hẫng vài nhịp.
- À… vâng ạ…
Cô vội cúi đầu, cầm ly nước lên uống một hơi để che giấu biểu cảm sượng sùng. Phải rồi, anh là thầy giáo, đâu phải tài xế. Cũng tại lần nào gặp cũng được anh đưa về nên cô gần như mặc định đó là trách nhiệm của anh.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (truyentop.net) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Quốc Hy nén cười, liếc nhìn cô như đang xem kịch vui. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh nhìn thoáng qua tên người gọi, sắc mặt hơi đổi, ánh mắt cũng trầm xuống.
Anh đứng dậy, cầm điện thoại rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880463/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.