Buổi chiều thứ bảy, Nhật Khánh đến đón Tiêu Hà như đã hẹn trước. Hôm nay, cậu mặc sơ mi trắng đơn giản, tay đeo đồng hồ đen, cả người toát ra khí chất điềm đạm, chín chắn như thể trưởng thành sớm hơn bạn bè đồng lứa.
Chiếc xe dừng trước cổng trường cấp hai. Tiêu Hà bước xuống, mái tóc đen khẽ bay trong gió. Cô đứng trước cánh cổng quen thuộc, ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu đã bạc màu theo năm tháng, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cả hai cùng bước vào trong, ánh nắng chiều xuyên qua tán phượng già đổ thành từng vệt sáng trên nền gạch cũ.
- Trường này vẫn không thay đổi gì nhiều ha. – Tiêu Hà ngẩng mặt nhìn dãy phòng học cũ.
- Ừ, chỉ có người là thay đổi thôi. – Giọng Nhật Khánh trầm bổng như tiếng chuông xa.
Hai người cùng vào phòng hội đồng, gặp lại thầy chủ nhiệm cũ. Thầy vẫn vậy, giọng nói trầm đều, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt luôn ẩn chứa nét hiền từ.
Sau màn chào hỏi, Tiêu Hà và Nhật Khánh bắt đầu chụp hình cùng các thầy cô, sau đó ghi hình chia sẻ về những kỷ niệm với trường và hành trình học tập hiện tại. Cuối cùng là những lời nhắn gửi, động viên đến đàn em.
Xong việc, cả hai tản bộ quanh trường. Khi ngang qua lớp cũ, Tiêu Hà bước vào, tay chạm nhẹ lên mặt bàn gỗ.
- Mình nhớ năm đó, mình chỉ biết học. Như thể nếu không giỏi, sẽ bị cả thế giới bỏ lại. – Cô khẽ cười.
- Phải đấy. Cậu lúc nào cũng chăm chú như thể ngoài bài học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880461/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.