Người trước mặt không ai khác chính là Gia Hưng. Hắn ta khẽ liếc xuống chiếc áo sơ mi đã loang lổ vệt nước, nhưng chỉ cười nhẹ.
- Không sao đâu.
- Nhưng áo của anh… - Trúc Quỳnh nhìn hắn đầy ái ngại.
Gia Hưng nhìn qua, vẫn không có vẻ gì là bận tâm.
- Lau sơ một chút là được rồi. Anh còn phải cảm ơn em nữa đấy, nhờ vậy mà anh tỉnh ngủ hơn hẳn.
Trúc Quỳnh gượng cười, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi. Như sực nhớ ra điều gì, cô nhanh chóng quay lại quầy, mua một bịch khăn giấy nhỏ rồi bước đến gần.
- Để em lau hộ anh.
Vừa nói, cô theo phản xạ vươn tay định lau vệt nước trên áo Gia Hưng. Nhưng khi vừa chạm vào, cô bỗng khựng lại, ánh mắt dừng ngay vùng n.g.ự.c săn chắc của đối phương.
Trúc Quỳnh đơ ra mất mấy giây. Sau đó, một cảm giác nóng rần lập tức dâng lên mặt.
- Em... em xin lỗi. – Cô vội rụt tay lại, bối rối đến mức không dám nhìn thẳng.
Nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua của Trúc Quỳnh, Gia Hưng không nhịn được, bật cười.
- Không sao đâu. Mà tay em cũng bị ướt thì phải? Chưa để Trúc Quỳnh kịp phản ứng, Gia Hưng rút một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, cẩn thận lau đi vệt nước đọng.
Hơi ấm bất ngờ từ bàn tay hắn khiến Trúc Quỳnh giật thót. Cô cảm giác như có luồng điện chạy trong người mình, tim đập thình thịch, đến mức không dám thở mạnh.
- Được rồi. – Gia Hưng buông tay cô ra, dịu giọng. – Để anh mua đền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880436/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.