Tiêu Hà nghiến răng, quay lại nhìn thì phát hiện đám Long đại ca đã bốc hơi đâu mất. Mặt cô tối sầm, dặn lòng nếu gặp lại ở ngoài trường, nhất định sẽ đánh hắn đến ba má nhìn không ra.
Sáng hôm sau, Tiêu Hà tiếp tục vác cặp mắt gấu trúc đến trường. Trông dáng vẻ vất vưởng như oan hồn của cô, Phương Ny không kiềm được mà trêu chọc.
- Sao vậy? Hôm qua được ngắm cơ n.g.ự.c của thầy nên vui đến mất ngủ luôn sao? Tiêu Hà thở dài, nằm bẹp xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền.
- Cậu đừng nói nữa, mình đang lo không biết thầy ấy sẽ xử mình ra sao đây?
- Chém đầu thị chúng. – Đức Thành chen vào.
Trúc Quỳnh nhéo cậu một cái, rồi quay sang cố trấn an Tiêu Hà.
- Không có chuyện đó đâu. Một người đẹp trai như thầy ấy, nhất định sẽ rộng lượng bỏ qua mà.
Tiêu Hà cạn lời trước cái lý lẽ của cô bạn. Anh đẹp trai đâu đồng nghĩa với việc anh là thánh nhân.
- Lần trước lỡ đẩy thầy ấy có một cái, đã bị gọi là nông cạn. Không biết lần này sẽ bị mắng là gì đây? – Tiêu Hà than thở.
Hữu Thiên lúc này mới lên tiếng, giọng đầy áy náy.
- Đều tại mình, nếu cậu không vì trút giận cho mình thì đã không ra cớ sự... là do mình yếu kém, không bảo vệ được cậu.
Tiêu Hà ngẩng đầu lên nhìn cậu, xua tay nói.
- Không phải lỗi của cậu, huynh đệ tốt bảo vệ lẫn nhau là chuyện bình thường. Kẻ đáng trách là cái tên Long đại ca kia kìa.
Hữu Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880406/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.