Tiêu Hà bối rối, mím môi nhẹ rồi lắc đầu.
- Cũng không hẳn vậy ạ... Chỉ là... cứ nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều người nhìn mình thì em lại căng thẳng rồi kéo sai nhịp.
Quốc Hy nhìn bộ dạng tiu nghỉu của cô, cảm thấy có chút bất ngờ. Cô gái mạnh mẽ, dám mắng người, đánh người để bảo vệ bạn bè kia lại đang lộ ra dáng vẻ bất an, yếu đuối thế này.
Cơn gió chiều nhẹ lướt qua, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng dịu đi lúc nào không hay.
- Em biết không, âm nhạc cũng giống như một người bạn. Nếu em cứ mãi lo sợ ánh mắt của người khác, em sẽ chẳng bao giờ nghe được nó đang muốn nói gì.
Nói rồi, anh nhẹ nhàng cúi xuống, cầm lấy cây đàn trên tay Tiêu Hà. Động tác thuần thục, bắt đầu kéo từng nốt nhạc. Giai điệu của bản Half Moon vang lên, mềm mại, sâu lắng như đang kể một câu chuyện không lời.
Tiêu Hà bất giác quên cả không gian xung quanh, thả hồn theo từng âm thanh ấy, cảm giác như bản thân đang lạc vào thế giới riêng, chỉ có cô và tiếng đàn.
Khi khúc nhạc kết thúc, Quốc Hy đưa lại cây đàn cho cô, khóe môi khẽ cong lên.
- Âm nhạc không cần quá hoàn hảo, nó chỉ cần chân thật. Khi em đặt trái tim mình vào từng nốt nhạc, kể cả có sai nhịp, người nghe vẫn sẽ cảm nhận được cảm xúc em muốn truyền tải.
Anh nhìn Tiêu Hà, giọng nói nhẹ như gió chiều.
- Thử một lần quên khán giả đi, chỉ kéo đàn cho chính mình nghe thôi. Biết đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880400/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.