Lúc bước khỏi quán, cô khựng khi thấy Nhật Khánh vẫn còn chiếc ghế đá gần đó. Ánh đèn đường hắt lên bóng dáng , tạo nên một cảm giác xa lạ, thuộc đến đau lòng.
Nghe tiếng bước chân, Nhật Khánh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng cô.
- Cậu về ? – Tiêu Hà ngập ngừng hỏi.
- Mình đợi . – Nhật Khánh mỉm , giọng điệu vẫn trầm như ngày thường.
Trái tim Tiêu Hà chợt loạn nhịp. Cô nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế những cảm xúc hỗn độn đang trào dâng trong lòng.
- Đợi... đợi ? – Cô hỏi , trong lòng chút mong chờ.
- Phải. Mình chuyện với .
Tiêu Hà , trong lòng dấy lên nỗi bất an khó tả. cô vẫn giữ bình tĩnh, chờ lên tiếng.
- Thật ... và Thanh Ngọc đang hẹn hò.
Câu nhẹ bẫng, nhưng như mũi tên cắm thẳng tim cô.
Tiêu Hà cảm giác như bàn tay vô hình siết chặt trái tim , khiến thở trở nên khó khăn. Mặc dù bản phần nào đoán , nhưng khi chính miệng Nhật Khánh thừa nhận, cô vẫn thể ngăn trái tim nhói đau.
Cô mấp máy môi, gì đó nhưng cổ họng như chặn .
Nhật Khánh nhận sự mất mát trong ánh mắt cô, chỉ tiếp tục với giọng điềm tĩnh.
- Chuyện hôm nay... mong đừng kể với ai khác. Thanh Ngọc bàn tán về chuyện riêng tư, nên bọn giữ kín mối quan hệ . Cậu giúp ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Tiêu Hà siết chặt mép áo khoác, đầu óc trống rỗng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo len lỏi tim cô.
Cô nuốt xuống cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880370/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.