Quốc Hy bất chợt lên tiếng, phá vỡ gian yên tĩnh.
- Sao tự nhiên hỏi câu đó? – Quốc Vinh thoáng khựng , mỉm .
- Chỉ là em nhớ lúc nhỏ, trở thành bác sĩ. – Quốc Hy tò mò.
Câu của em trai khiến Quốc Vinh lặng một chút. là hồi bé, từng ước mơ khoác lên chiếc áo blouse trắng, chữa bệnh cứu .
năm mười một tuổi, chứng kiến cảnh ba ngã bệnh vì làm việc quá sức, vô cùng lo lắng và suy sụp.
Giây phút đó, hiểu rằng, bản trở nên mạnh mẽ để gánh vác gia đình, chia sớt gánh nặng của ba, để đau lòng thêm nữa.
Khi Quốc Hy theo con đường giảng dạy, ngăn cản, thậm chí còn bí mật giúp đỡ em trai. Vì thực sự hy vọng, ít nhất Quốc Hy thể sống đúng với đam mê của , cũng coi như phần của , làm điều bản từng khao khát nhưng thể thực hiện.
Quốc Vinh bật , nâng ly rượu lên.
- Mơ ước đôi khi chỉ là chuyện của quá khứ thôi, em .
- nếu bây giờ vẫn thì . – Quốc Hy nghiêm túc hỏi.
- Gì đây? Muốn rủ “tạo phản” cùng em ? – Quốc Vinh bật , lắc đầu chậm rãi, như thể đang cân nhắc một điều gì đó xa xôi.
Rồi hạ giọng.
- Ước mơ lớn nhất của bây giờ, chính là ba và em hạnh phúc, chỉ cần như là mãn nguyện .
Quốc Hy im lặng trai. Ánh đèn vàng hắt xuống bàn ăn, phản chiếu ánh rượu sóng sánh trong ly.
Quốc Vinh đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, khóe môi vương chút ý , nhưng ánh mắt lặng sâu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-nam-ay-chung-ta-gap-go/4880360/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.