"Có một số người bắt đầu tình yêu từ những điều cực kỳ nhỏ nhặt, hoặc tầm thường. Nếu không phải từ đó thì tình yêu đã không bắt đầu."
(Rừng Nauy)
_______________________
Cố Kỳ Hạ thầm nghĩ đã qua gần 1 năm chắc hẳn ba người họ cũng chẳng nhớ ra khuôn mặt mình chưa kể lúc đấy trời cũng tối. Đang hồi tưởng giữa chừng thì bên vai Cố Kỳ Hạ bỗng dưng bị huých nhẹ một cái. Cô quay sang không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt thắc mắc.
Hàm Giai Tú nói nhỏ:
" Đến rồi kìa. "
Cố Kỳ Hạ ngước mắt nhìn lên, đập thẳng vào mắt cô là một đôi nam thanh nữ tú. Đó chẳng phải là Tần Nhã Dương và cậu bạn hồi trước sao? Nhìn hai người họ cười cười nói nói trông rất thân thiết. Tần Nhã Dương vẫn là một bộ dạng nhẹ nhàng đằm thắm với kiểu tóc ít khi thay đổi như thế, khi cười lên thứ người ta chú ý nhất chính là nốt ruồi bên trái dưới môi cô ấy. Cậu bạn kia ở trường vẫn như lúc trước, đôi mắt cậu rất sâu mà lông mi lại dài, ai cũng thường đổ gục trước cậu nhất là khi cậu cười mỉm, không phải dạng toả nắng mà là một dạng huyền bí gì đó rất thu hút người khác. Mọi ánh nhìn trong lớp chắc hẳn đều đang đổ dồn vào người cả hai. Như thể họ đang trông mong coi hai người họ sẽ ngồi vào vị trí nào đây. Chắc chắn trong lòng ai cũng thầm ước họ sẽ ngồi gần chỗ mình. Còn hai người dường như không để ý lắm tới ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-khong-co-nang/2884228/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.