Vì ngoài trời nhiệt độ quá lạnh thế nên cả hai lớp đều quyết định di chuyển vào phòng thể chất. Ở đây dư sức chứa đủ hai lớp có khi còn dư vì nơi đây là địa điểm học sinh thường tập bóng rổ hoặc những môn thể thao khác nên diện tích thì khỏi phải bàn.
Đám học sinh đứa nào cũng suýt xoa kêu lạnh, đôi chân run rẩy, hai tay chà sát liên tục vào nhau, biểu cảm mếu máo hết cỡ, hàng loạt những ánh mắt mong manh bắn về phía lão Chu. Có đứa còn tạo hiệu ứng âm thanh hai hàm răng trên dưới va vào nhau lập cập.
Những màn này người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tụi nhỏ đáng thương còn những giáo viên ở trường Trung Học Số 3 Bắc Đài nhìn vào chỉ thấy nguyên bầy quỷ chỉ biết bày trò là giỏi chứ nào biết mệt là gì. Mặc kệ tụi nó có diễn tới cỡ nào thì lão Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt chẳng hề động đậy, không một chút thương xót.
Đợi tụi nó vừa ưỡn ẹo trình diễn tiết mục vừa tập bài xong, lão Chu một chút niệm tình thầy trò cũng không có, cất giọng nói: " Tôi nhìn đủ rồi đấy, giờ ra chơi thì chạy nhảy không thấy than, giờ thì rên rỉ cái gì? Tôi cho nghỉ 5 phút. Nhưng không được ngồi. "
" Kì vậy thầy??" Vi Vi giở giọng nói ngang bướng của cô lên phản bác lời nói của lão Chu.
" Đúng rồi thầy."
" Nghỉ mà đứng thì còn gì là nghỉ nữa."
Cả đám học sinh được đà lấn tới thay phiên nhau phản bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-khong-co-nang/2884215/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.