Nhờ ơn mấy lời nói của Dương mà bây giờ đầu óc tôi toàn là chuyện mình thích Đăng.
Thích.
Đây là một chữ rất kỳ lạ với tôi. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên tôi bị nói là thích người khác, cảm giác có chút lạ lẫm.
Nhưng hơn hết nữa, một thằng con trai mà lại thích một thằng con trai khác, nếu là Đăng thì cậu ấy sẽ có cảm giác như thế nào.
Nghĩ tới việc cậu ấy không thể chấp nhận được chuyện đó, tôi lại có cảm giác ngực mình nhói đau. Tôi biết tôi không thể chịu nổi việc cậu ấy né tránh mình hay thậm chí nhìn mình với một ánh mắt khác.
Suy nghĩ như vậy, tôi lại theo bản năng mà né tránh Đăng. Mỗi lần cậu ấy rủ đi đâu tôi lại tìm cách từ chối. Tôi sợ cậu ấy nhìn ra được điều gì đó, thế nên chỉ còn cách tránh né.
Cứ thế một thời gian, hình như tâm trạng của Đăng ngày một tệ. Ngồi bên cạnh cậu ấy, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng.
"Này, tí đá bóng không?" Hùng lân la xuống nói chuyện.
"Không rảnh." Cậu ấy vẫn đang sầm mặt.
"Mày sao đấy, cái bản mặt như bánh bao thiu thế." Hùng nhìn chằm chằm mặt cậu ấy rồi tỏ vẻ khó hiểu.
Đăng đẩy đầu của cậu ta ra, sau đó liếc sang nhìn tôi một cái. Tôi bị cậu ấy nhìn mà giật mình, vội quay đầu nhìn về phía bảng. Bị cậu ấy phát hiện là đang nhìn lén rồi.
Một lát sau tôi mới nghe thấy tiếng Đăng, "Không sao, vào học rồi, về chỗ đi."
Học liền mấy tiết, chúng tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-ha-chom-no/278179/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.