Cô chỉ cảm thấy sức nặng đè nén trong lồng ngực trướcđây rốt cuộc đã giảm đi nhiều, thế nhưng dần dần nỗi đau đớn lại càng rõ nét hơn.
Nửa đêm, đường phố trở nên lạnh lẽo lạ thường.
Thư Quân đứng bên đường chật vật lắm mới đón được taxi, kết quả bịmột người nhà bệnh nhân giành lấy trước. Người ấy ôm lấy đứa trẻ vàolòng, lẽ đương nhiên cô phải tránh sang một bên, giương mắt nhìn theochiếc taxi chở vị khách nhanh chóng lướt đi. Hai bàn tay cô cho vào túiáo, tình cờ xoay người lại kịp trông thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đậucách mình không xa.
Hai bóng đèn xe chiếu sáng lóa cả mắt, chiếu thẳng vào cô. Cô giơ tay lên che ánh sáng theo phản xạ. Vài giây sau, đèn xe tắt phụt, một phụnữ từ trong bước ra.
Con mắt bị ánh đèn chiếu thẳng vào vẫn còn hơi hoa mắt, cô nhất thờikhông quen nhưng rõ ràng vẫn cảm nhận được đối phương đang tiến về phíamình.
Tiến lại gần, cô mới thật sự trông rõ diện mạo người ấy, không khỏikinh ngạc giương to mắt, ngưng trong giây lát dường như không tin, thốtlên: "Bạch Hân Vy?".
Nhiều năm không gặp nhau, Bạch Hân Vy trông càng xinh ra, duy chỉ cógiọng điệu vẫn không đổi trong hồi ức của Thư Quân. Giọng điệu cô giòntan pha chút cao ngạo chẳng lẫn vào đâu được: "Thư Quân, mấy năm nay vẫn khỏe chứ?". Xem chừng, cô ta chẳng ngạc nhiên chút nào.
Thật ra, bỏ qua những điều này thì ấn tượng của Thư Quân về Bạch HânVy chẳng có gì sâu sắc. Tuy là bạn học chung ba năm phổ thông nhưng giữa bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-gio-thoang-qua-toi-yeu-em/133251/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.