Lôi Phúc mãi lo ôm ấp, cười nói rôm rả với cậu con trai cưng của mình mà quên để ý đến sự hiện diện của một người. Cả Lôi Mẫn cũng quên bén luôn người đo, đến khi Lôi Phúc buông con trai mình ra và nhìn về phía nam nhân kia nói:
- Cậu này là....?
Không đợi Lôi Mẫn trả lời, Tư Mỹ Thuần tự giác bước đến gần hơn, cúi người cung kính.
- Chào bác! Xin tự giới thiệu, con là Tư Mỹ Thuần. Là lão công của con trai bác.
- Lão...công?
Lôi Phúc giật giật mép môi, liếc mắt nhìn sang thì kịp thấy Lôi Mẫn toát mồ hôi mà nhảy cẫng lên.
- Lão với chả công, anh bớt điên được không?
Sau đó lại quay sang bố mình, miệng cười trừ:
- À..bố, nghe con nói đã, chuyện này....
- Vậy là hai đứa....đang...
Vừa nói, hai ngón tay cái của Lôi Phúc vừa đấu lại với nhau mà ngoe nguẩy, ánh mắt đầy dò xét.
Lôi Mẫn méo mặt, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Tư Mỹ Thuần xen ngang vào. Anh ta còn nở nụ cười hào sảng, khoái chí vô cùng.
- Bác trai quả là sáng suốt!
Đưa ngón tay cái khen lấy Lôi Phúc, bất giác chỉ khiến Lôi Mẫn muốn môtk phát tung cước đá vào mông nam nhân tóc xám đó vài cái văng khỏi đây.
Đột nhiên Lôi Phúc cười khụ khụ, làm cả con trai mình cũng sững sốt. Tiến lại gần, Lôi Mẫn nghiêng đầu nói:
- Bố, bố sao thế? Bố....không giận?
- Giận cái đầu mày!
Lôi Phúc dùng một lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271916/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.