9h sáng tại sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh.
- Qua tới bên đó nhớ gọi cho em!
Triệu Bân mĩm cười, vỗ vỗ vai của Mặc Uy Vỹ. Hôm nay anh ta phải về Úc gắp vì trong gia đình xảy ra một số chuyện, dù không muốn nhưng cũng đành phải rời đi.
Mặc Uy Vỹ xoa xoa đầu của cô gái nhỏ trước mặt, khoé môi tuy cong lên nhưng lại đầy luyến tiếc.
- Anh không quên em đâu, khỏi lo!
Triệu Bân cười tít mắt, nhưng rồi khoé mi cũng thấy có chút gì đó cay cay nóng rát khó chịu.
Tuy cô chẳng có tình cảm gì khác ngoài tình bạn bè, anh em với Mặc Uy Vỹ, nhưng thật sự phải chia tay như thế này, thoi gian cạnh nhau đã được bao lâu đâu chứ. Cõi lòng cô cũng thấy tiếc nuối kém gì.
Cung Phi đứng cách đó không xa, dựa lưng vào một cây cột to, tay khoanh trước ngực bất đắc dĩ phải xem cảnh chia ly ướt át.
Hắn thở hắc, ánh mắt hệt như viên đạn đang sẵn sàng bắn thẳng về phía tình địch bất cứ lúc nào.
Bất chợt Mặc Uy Vỹ kéo lấy Triệu Bân, thiết tha ôm cô một cách tham luyến, tay còn xoa xoa lên tấm lưng mảnh mai của cô làm Cung Phi phát tiết mà không nhịn đuoc.
Hắn lập tức bước đến, gỡ lấy tay Mặc Uy Vỹ, kéo Triệu Bân về phía mình. Nét mặt lãnh đạm lẫn kiêu ngạo quen thuộc không giấu đi đâu được.
- Chia tay nhiêu đó cũng đủ rồi. Có đi hay không thì bảo?
Mặc Uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271901/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.