- Anh ta không sao đâu, đừng lo lắng quá!
Mặc Uy Vỹ ngồi cạnh Triệu Bân, tay vỗ về bờ vai nhỏ đang run lên bần bật.
Từ lúc Cung Phi được đưa vào phòng cấp cứu, cô vẫn không ngừng đi tới đi lui, chắp tay cầu nguyện. Nhìn cô khóc đến khô rát cả mắt mà Mặc Uy Vỹ đây cũng đau lòng, xót dạ.
Đèn phòng cấp cứu tắt đi, bác sỹ vừa ra khỏi cửa đã bị Triệu Bân nắm lấy cánh tay không ngừng hỏi tới tấp.
- Bác sỹ....anh ấy thế nào rồi? Thế nào rồi hả?
- Không sao! Mất máu khá nhiều nhưng may mắn đầu đạn không ghim trúng phổi, phẫu thuật thuận lợi. Bệnh nhân sẽ đuoc đưa qua phòng hồi sức.
Triệu Bân thở phào nhẹ nhõm, vậy mà nước mắt cứ mặc nhiên rơi rớt lăn dài trên má.
Hai chân loạng choạng không vững suýt té, phải nương nhờ sự trợ giúp của Mặc Uy Vỹ cô mới có thể trụ được.
Anh khép mắt, nhẹ ôm lấy Triệu Bân vào lòng không ngừng vỗ về.
- Ổn rồi, không sao cả! Đừng khóc nữa.
[...]
Từ khi Cung Phi được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, nằm trong phòng hồi sức, Triệu Bân chưa một giây phút nào là buông bỏ bàn tay của hắn ra khỏi mình.
Cô ngồi bên cạnh hắn, ra sức nắm chặt bàn tay to lớn ấm nóng. Khoé mi vẫn còn ươn ướt chưa khô.
Mặc Uy Vỹ thở dài lặng người nhìn cô, rồi đi đến khẽ vuốt tóc cô, ôn tồn cất giọng.
- Đừng lo lắng quá, anh ấy đã không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271899/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.