- Joyce! Joyce! Cô có trong đó không?
Lôi Mẫn đứng bên ngoài cửa phòng của Khiết Tâm, gõ cửa đã ba bốn lần vậy mà bên trong vẫn im bặt.
Tư Tư đang uống sữa ở phòng khách, liền bỏ xuống bàn mà chạy đến đứng sau lưng, bàn tay nhỏ xíu níu níu vạt áo của cậu ta.
- Chú! Mẹ không có ở nhà sao?
Lôi Mẫn nhìn nó, miệng cười nhẹ.
- Chắc mẹ con đến nhà hàng sớm rồi! Để chú gọi cho mẹ con!
Nói rồi Lôi Mẫn cầm điện thoại gọi lấy vào số Khiết Tâm, lúc này bỗng dưng nghe thấy tiếng nhạc chuông quen thuộc, phát ra từ bên trong phòng.
Lôi Mẫn nheo mày, vậy là trong phòng rõ ràng có người, tại sao lại không trả lời.
Lòng dạ cậu ta bắt đầu lo lắng, nhớ đến đêm qua. Khi đang say ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa liền bước xuống cầu thang xem xét.
Khiết Tâm trở về nhà, nhưng lạ thay lại mặc một bộ đồ khác, đầu tóc lại có phần rối nhẹ, mặc cho cậu ta gọi lấy nhưng cô vẫn đi thẳng vào phòng với nhưng bước chân khá khập khiễng.
- Chẳng lẽ có chuyện gì?
Lôi Mẫn vô thức thốt lên, rồi điên cuồng đập cửa thật mạnh, làm Tư Tư đứng cạnh cũng thoáng lo sợ.
- Joyce! Cô sao rồi? Joyce, có nghe không hả? Trả lời tôi đi!
Mọi thứ vẫn im ắng, Tư Tư dẫm dẫm chân, kéo mạnh áo của Lôi Mẫn.
- Gọi ba Thuỵ Hi...gọi cho ba đi chú!
Tư Tư lúc nào cũng vậy, cứ hễ có gì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271887/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.