Màn đêm bắt đầu rủ xuống, ngoài phố mọi vật đã chập choạng lên đèn.
Nơi đô thị phồn hoa, mọi thứ đều trôi qua một cách hối hả. Những thứ lấp loé nhiều màu sắc bây giờ chỉ càng khiến Khiết Tâm thêm khó chịu.
Cô ngồi yên trong xe, mắt đỏ hoe, nhìn mãi ra cửa sổ một cách vô định.
Cung Phi chẳng biết phải nói gì với cô, hắn cứ cắm đầu cầm vô-lăng, ấn ga mà cho xe chạy chẳng biết điểm dừng.
Bỗng dưng Khiết Tâm lên tiếng, thanh âm nặng màu u uất, tuyệt nhiên vẫn chẳng quay mặt sang.
-Phi......Đưa tôi đến nơi nào yên tĩnh một chút đi!
Hắn thoáng nhìn sang cô, tuy chẳng thể trông thấy nét mặt hiện giờ của cô. Nhưng qua giọng nói, cũng đủ hình dung gương mặt ấy.....nó đau thương đến thế nào!
Cung Phi không trả lời, chỉ lẳng lặng ấn ga lao đi thật nhanh đến một nơi.
Nơi mà hắn đã từng đưa cô đến...cũng là một lần tâm trạng cô không tốt.
Xe dừng lại sát mép đường, Khiết Tâm mở cửa bước xuống. Đi đến tì người vào lan can.
Dường như cô lúc này chỉ muốn mượn gió đêm để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Để hong khô hàng mi ướt đẫm cùng ánh nhìn nhạt nhoà đi vài phần.
Thị giác có vẻ lại có vấn đề, khi trước mắt chỉ thấy được những hình ảnh mờ ảo. Tưởng như đang bị một tấm vải che ngang tầm mắt.
Cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cả cảnh vật và cả ái tình.
Không thể nào nhìn thấu được tâm tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271880/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.