Đã được hơn một tuần từ ngày Khiết Tâm trở về nhà. Mỗi ngày đều lặng lẽ trôi qua trong sự câm lặng, sự chịu đựng.
Khả Phong lúc nào cũng đứng ở một góc nào đó mà cô không thấy được anh, lặng lẽ quan sát cô.
Cung Phi đôi lúc còn có thể nói chuyện được với cô với khoảng cách khá gần. Còn anh, anh hoàn toàn nhìn cô một cách trực tiếp thôi cũng là điều không thể!
Đôi lúc chính bản thân anh, anh cũng không thể biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa!
Thôi thì đến khi nào sức cùng lực kiệt, mắt này nhoà đi, hơi thở yếu ớt, tâm can vụn vỡ không thể hàn gắn, thì anh vẫn sẽ nhìn theo cô.
..
..
..
Triệu Bân hôm nay lại phải làm ca nguyên ngày, mọi việc nhắc nhở Khiết Tâm uống thuốc đều phải cậy nhờ vào Cung Phi.
Một viên thuốc, rồi hai ba bốn viên được hắn lấy ra để lên tay.
-Tôi biết chị rất ghét việc này, nhưng....vẫn phải cố! Vì bản thân mình đi!
Cung Phi tay đưa mớ thuốc ra trước mặt Khiết Tâm.
Đúng là dù có mất trí hay không, bẩm sinh bản tánh vẫn không hề thay đổi.
Cô bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, đẩy lấy số thuốc trên tay hắn ra xa.
-Chị nhất định phải uống
Cung Phi thở dài nhìn cô.
Khiết Tâm ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt đáng thương thật khiến cõi lòng hắn phút chốc dao động không yên!
Hắn khẽ ho vài cái, nhằm muốn đè nén xúc cảm bản thân.
-Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271868/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.