Cung Phi ngồi bần thần bên cạnh Khiết Tâm. Cô hiện giờ đã qua được giai đoạn nguy hiểm, nhưng lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Tỉnh lại sớm hay muộn còn tuỳ thuộc vào ý chí của bản thân cô trong tiềm thức.
Khả Phong thì lại mất máu quá nhiều, vẫn còn đang mê mang chẳng khác gì Khiết Tâm. Tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này? Rốt cuộc ba người bọn họ đã gây ra tội nghiệt gì, để bây giờ phải gánh chịu sự đoạ đày thống khổ này!
-Tôi phải làm gì đây Khiết Tâm? Làm ơn! Tôi xin em mở mắt ra nhìn tôi đi! Nói cho tôi biết tôi cuối cùng phải thế nào mới đúng đây? Tôi chỉ vừa gạt bỏ hết đau khổ mà tập quên em đi, nhưng bây giờ.....bây giờ...tôi phải...tôi phải quên em....bằng cách nào đây?
Cung Phi giọng uất nghẹn, khoé mắt hắn nặng dần, đưa tay lên mới nhận ra bản thân lại yếu đuối mà sắp rơi lệ.
Từ lúc xảy ra chuyện, hắn đã khóc đến cạn kiệt sức lực, tâm tư hắn hao mòn đến tận cùng. Hắn cứ tưởng rằng, hắn đã mất cô! Cảm giác kinh khủng lúc ấy hắn không dám suy tưởng lại một lần nào nữa!
Cung Phi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ của Khiết Tâm, cảm nhận hơi ấm nơi cô một lần.
-Khiết Tâm! Em ngủ bấy nhiêu cũng đủ rồi! Đến lúc thức dậy được rồi! Khả Phong anh ấy cần em, Triệu Bân cô ấy cũng cần em, và cả tôi....tôi thật sự cũng rất cần em! Tất cả mọi người ai cũng đều cần em cả! Bởi thế van xin em....tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-tieu-dao-the/3271865/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.