Kể từ lần đó Từ Giai Nhu không bị nhốt vào lồng sắt nữa mà được thả tự do đi lại trong nhà. Cô vốn là một cô nhóc ngốc nghếch, lại hiếu kì nên mọi thứ trog biệt thự của Sở Thần đều trở nên lạ lẫm.
Giai Nhu chạy khắp nơi, mó hết cái nọ tới cái kia. Có lúc vô tình đụng phải vết cắt trên cổ tay khiến cô nhăn mày đau đớn. Nghĩ lại mới nhớ, đã hai hôm nay anh ấy chưa về nhà.
Từ Giai Nhu buồn chán chạy sang phòng làm việc của Sở Thần. Cô không biết Sở Thần làm nghề gì, cũng không rõ tại sao anh lại để căn nhà trống không như vậy mà không có một người làm nào.
Trước đây, khi Từ Giai Nhu bị nhốt còn có một người làm đi theo chăm sóc cô. Nói là chăm sóc nhưng thật ra chỉ đem đồ ăn và quần áo tới cho cô tự sinh tự diệt. Thế mà bây giờ ngay cả người làm đó cũng biến mất đâu rồi.
Từ Giai Nhu hiện tại đang ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn. Sở Thần trước khi vắng nhà đã dặn cô không được nghịch ngợm nhiều thứ mà ngoan ngoan chờ anh về. Nhưng anh đã đi hai ngày rồi. Một đứa nhỏ ưa khám phá như cô sao có thể ngồi im một chỗ được chứ.
Từ Giai Nhu không biết nấu ăn nên đành nhấm nháp đồ ăn nhanh trong tủ lạnh rồi lướt lơ trong nhà. Phòng làm việc của Sở Thần nằm cuối hành lang. Từ Giai Nhu nghĩ tới lời dặn dò của Sở Thần, ban đầu không dám bước vào. Nhưng mà nghĩ lại coi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-co-vo-ngoc/33787/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.