Từ Giai Nhu bị giam trong lồng sắt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô bị sốt cao chưa khỏi, lại không uống thuốc nên bệnh mỗi lúc một nặng hơn.
Sở Thần đi vắng mấy ngày liền, Từ Giai Nhu ở nhà cũng chỉ có một người làm bên cạnh giúp cô chuẩn bị bữa ăn và quần áo. Ngoài lúc ăn và tắm rửa, cô đều bị xích lại và nhốt trong lồng.
Từ Giai Nhu không hiểu. Sở Thần làm như vậy là yêu cô sao?
Cho tới ngày thứ ba, bệnh của Từ Giai Nhu chuyển biến xấu đi. Cô liên tục chóng mặt, ngủ mê man, nôn mửa và ngất xỉu vì quá mệt. Cô không thể gọi người tới vì không thể nói, lại càng không thể chăm sóc cho bản thân trong tình trạng bị còng tay.
Sở Thần! Sở Thần! Anh ở đâu? Cứu em...
Khi người làm mang cơm vào cho Từ Giai Nhu thì cũng là lúc phát hiện cô ngất xỉu trong tình trạng sốt cao nghiêm trọng. Không dám báo cho Sở Thần, cô ta liền cho Từ Giai Nhu uống tạm viên hạ sốt, tháo xích rồi bỏ mặc ở đó.
Từ Giai Nhu uống thuốc xong, phải ngủ mất nửa ngày mới mơ hồ tỉnh lại. Đầu óc cô choáng váng, đau như thể có đá đè lên, toàn thân ướt đẫm toàn mồ hôi, gương mặt tái nhợt đến doạ người, hai cổ tay hằn rõ vệt đỏ thẫm của máu đông lại khi bị còng tay.
Đau! Khắp người cô chỉ toàn là đau đớn!
Từ Giai Nhu bật khóc, cố gắng ăn cơm rồi ngủ một giấc.
Bây giờ là ngày hay đêm cô cũng không rõ. Căn phòng mà cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-duoc-co-vo-ngoc/33785/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.