Chương trước
Chương sau
Trên một giường bệnh, một nam nhân với cơ thể đầy những vết thường nằm im, đôi mắt lặng lẽ nhìn ánh mặt trời bên ngoài, hàm rằng không khỏi nghiến chặt lại. Đến từng tuổi này, lần đầu tiên, Mộ Dung Ngạo phải chịu nỗi sỉ nhục lớn đến nhường ấy. Khóe môi nhếch lên, chưa kịp nở một nụ cười tự giễu bản thân thì vết thương bên mặt trái làm hắn đau đớn. Không một tiếng kêu, hắn ngồi im, đôi mắt càng trở nên thâm trầm.

Là người có khả năng nhất trong việc thừa kế Mộ Dung gia, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như hiện tại. Phải, bất lực. Khi hắn chưa đủ năng lực để bảo vệ cho cô gái nhỏ đó, hắn lại trẻ người non dạ biến cô thành cái đích cho bọn người kia. Để nụ cười nhỏ nhắn xinh đẹp kia dần tắt đi, thay bằng đôi mắt to ngấn nước đầy sợ hãi. Hắn ánh mắt đầy mỉa mai và lời nói châm chọc của tên côn đồ hôm nọ:

-Một gã đàn ông mà còn phải vận dụng thế lực gia tộc mới bảo vệ được chính mình thì làm sao bảo vệ được người phụ nữ của mình cơ chứ!

Thế nên, hắn lặng đến bệnh viện, sơ cứu vết thương của mình, đồng thời cũng ở tạm tại đây vài ngày. Nếu hắn trở về, gia tộc chắc chắn sẽ truy cứu. Cho dù không phải vì hắn, nhưng vì mặt mũi của Mộ Dung gia, bọn họ nhất định sẽ làm đến cùng. Tùy tiện tìm một cái cớ gọi về cho bậc trưởng bối, hắn tựa người vào tường, vẻ mặt mệt mỏi. Hắn không muốn dựa vào gia tộc nữa. Hắn muốn tự lập để có sức mạnh che chở cho người mình yêu thương.

Bản chất của Mộ Dung Ngạo vốn dĩ y hệt như tên của hắn, cực kì kiêu ngạo. Việc lần này đã khiến hắn mất hết tôn nghiêm, mất hết kiêu ngạo của mình. Nhưng có lẽ Nam Cung Lãnh cũng không ngờ, việc mình tùy tiện nhờ Ám làm lại khiến tình địch thêm trưởng thành. Từ ngày hôm nay, hắn hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.

-- - - ---



Sau khi hoàn toàn hồi phục, hắn trở lại với công việc, bắt đầu nghiêm túc đối đãi mọi việc của công ty, đồng thời cũng trù tính việc tự lập nghiệp của mình. Tuy nhiên, hôm nào cũng vậy, cứ trước giờ nhân viên tan sở(*) là hắn lại lái xe đi đến một nơi nọ, đứng xa xa lặng lẽ nhìn bóng dáng linh động kia. Thu vào đáy mắt nụ cười ngọt ngào mà cô dành cho người kia và cả những cử chỉ thân mật khiến hắn vô cùng khó chịu.

Đây còn là Thủy Miên sợ đám đông, chán ghét người khác phái sao? Nhìn cô dịu dàng nắm tay nam nhân kia, hắn chỉ hận không thể giết chết kẻ đó. Thật sâu trong lòng Mộ Dung Ngạo không khỏi cảm thấy mất mác. Cô cười đẹp như vậy, nhưng tại sao nụ cười đó mãi mãi không dành cho hắn đây?

Có lẽ, cô sợ hắn là vì năm xưa hắn quá vội vả, không để ý cảm thụ của cô mà cường ngạnh thể hiện tình cảm mình. Tuổi trẻ bồng bột đã khiến hắn làm cô sợ hãi. Thuở ấy, nhờ vào gương mặt tuấn lãng, gia thế hoàn hảo khiến hắn luôn là vương tử trong mắt các nữ sinh. Chính điều ấy đã khiến hắn rất kiêu căng, cũng ngộ nhận mọi cô gái đều không thể thoát khỏi sức hút của mình.

Và cũng chính vì điều đó, hắn đã làm tổn thương đến tiểu thiên sứ thuần lương ấy. Khi phát hiện ra bản thân mình thích cô, hắn đã trực tiếp tuyên bố rằng mình là bạn trai cô. Hơn nữa, khi cô gái nhỏ tìm hắn để nói phải trái, hắn còn ngang ngược hôn lên đôi môi hồng mềm mại ấy.

Nhớ đến nụ hôn kia, hắn không khỏi hối hận. Đã rất nhiều năm, hắn không thể nào quên đôi mắt ngấn nước ánh lên sự tuyệt vọng hôm đó. Dù rằng hắn đã khống chế được bản thân, không để sự việc đi quá đà nhưng kể từ hôm đó, cô cũng không bao giờ cười với hắn nữa. Cứ gặp hắn, cô gái đó sẽ run lên vì sợ hãi. Cái sai lớn nhất của hắn chắc là ở đó đi.

Hắn biết, Nam Cung Lãnh thật ra cũng không phải là loại người tốt đẹp gì. Thân là giám đốc công ty Đông, có mấy ai biết anh ta lại có quan hệ không tầm thường với người hắc đạo. Hơn nữa, anh ta còn là một hacker lừng danh mà người cùng giới thường gọi ltrong ngưỡng vọng “Tuyệt”- kẻ từng đánh sập một tập đoàn tầm cỡ thông qua việc đánh cấp toàn bộ thông tin cơ mật và bán cho tập đoàn đối địch.

Nhưng hắn thấy được, từ sâu trong đôi mắt anh ta nhìn Thủy Miên không một chút toan tính vụ lợi, chỉ có tình yêu và sự sủng nịnh chân thành. Những điều gần đây anh ta làm, hắn đều biết cả. Anh ta thật sự đã che chở cô rất tốt, tốt hơn những gì mà hắn làm được rất nhiều. Anh ta kiên nhẫn để từng chút một chạm đến trái tim cô mà không phải quá vội vàng như hắn. Quan trọng hơn hết là anh ta cũng đã khiến tiểu thiên sứ hoạt bát năm nào một lân nữa trở lại.

Đôi mắt mang theo ưu thương mang mác, anh nhìn theo bóng dáng họ xa dần. Hắn thành tâm chúc phúc cho cô và người kia, chỉ cần cô thật sự vui vẻ. Nhưng nếu Nam Cung Lãnh dám làm cô thương tâm, dù chỉ là một chút, hắn nhất định sẽ mang cô trở về bên cạnh mình.

Nam Cung Lãnh theo bản năng cảm nhận được có người đang dõi theo mình, xoay người quan sát. Anh ta bắt gặp được một cặp mắt đen huyền sâu thẳm. Thì ra là kẻ bại tướng kia. Bất quá lần này hắn ngoan ngoãn hơn, không tùy tiện tiếp cận bé con của anh nữa. Mặc kệ gã đang đứng ngẩn ngơ ở đó, anh theo thói quen vuốt ve mấy sợi tóc mềm mượt của cô, giúp cô gài dây an toàn rồi nhanh chóng khởi động xe đến một quán ăn gần đó.

(*): giờ tan sở công ty anh Ngạo cùng giờ với bên Đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.