Trời vừa sập tối, có một bóng hình nhỏ nhắn nhanh chóng chạy vào rừng, tay cầm theo đèn pin, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Người đó không ai khác mà chính là Hạ Thủy Miên. Cô đã đi, đi rất lâu, nhưng tại sao không thấy hang động mà Mặc Hàn nói. Trời càng lúc càng tối, thỉnh thoảng có tiếng vượn kêu làm cô sợ hãi. Thân hình nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, không kềm chế được mà khóc nức nở.
- - - - -
Còn về phần Mặc Hàn, hắn trở về nơi hẹn, chờ đợi Thủy Miên. Nhưng thời gian dần trôi qua, mặt trời từ nơi cuối chân núi đã biến mất, cô vẫn chưa đến. Hắn tự nhủ:
- Có lẽ người Hạ gia không cho cô đi. Ai lại muốn con mình có liên quan đến một kẻ mà lúc nào cũng có sát thủ rình rập đâu chứ!
Cõi lòng khó khăn lắm mới dấy lên được một tia ấm áp dần dần lạnh đi. Hắn không muốn tin, cũng không dám tin là cô không tới. Bình thường, dù cô rất tinh nghịch, nhưng những gì đã hứa, cô tuyệt đối không để sót lại việc gì.
- Hay là bé con đi lạc?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn bật cười. Rất có thể đấy chứ. Hắn nhanh chóng bước ra khỏi cửa động.
- - - - -
Trong một góc khu rừng, Thủy Miên cố dẹp đi nỗi sợ mà tiếp tục đi. Nhưng cơn gió rào rạt thổi qua đám lá khô cũng đã khiến cho tim cô giật thót lên. Cô sợ hãi, ngồi trên một góc cây, thân hình co rút, tay nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-se-ve/20037/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.