*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh nắng ban ngày vùng cực làm giảm đáng kể cái lạnh vùng biển Vòng Bắc Cực. Mỗi nửa giờ, Fitch sẽ sử dụng bộ đàm để xác nhận tình trạng của hành khách trên từng chiếc xuồng cứu sinh, tình hình chưa đến nỗi tệ.
Sự mỏi mệt thoáng qua trên gương mặt Dan, từ lúc thay ca đến giờ cậu gần như không được nghỉ ngơi. Da cậu tái đi, dưới ánh mặt trời thậm chí có thể nhìn thấy hai quầng thâm mắt mờ mờ.
“Em ngủ một lát đi?” August nhìn kỹ sắc mặt cậu.
Dan lắc đầu, nhìn đồng hồ: “Gần 6 giờ rồi, đội cứu hộ Sao Thiên Lang phải tới rồi chứ?”
August không trả lời, giơ tay khẽ ấn đầu cậu ngả vào vai mình, giọng anh kiên định: “Ngủ một lát nào, đội cứu hộ tới anh sẽ gọi em.”
Dan đã mệt lả nên cũng không phản kháng nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong cơn mê man, dường như cậu nghe thấy tiếng động cơ gầm rú cách đó không xa, bèn ngẩng đầu khỏi vai August: “Em ngủ bao lâu rồi?”
August cau mày nhìn mặt biển xa xa: “Chưa tới nửa tiếng. Nghe chừng đội cứu hộ sắp đến.”
Dan xoa xoa mặt: “Vậy thì tốt quá, nhanh hơn dự kiến.”
August cẩn thận nhìn cậu vài giây rồi áp tay vào trán cậu. Vừa thả tay xuống, lông mày anh đã nhíu chặt: “Em đang sốt.”
Dan cười nhìn anh: “Chắc vì gió biển, không sao đâu.”
“Lần trước em cũng nói với anh là không sao…” August mới nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-greenland/1034215/quyen-4-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.