So sánh với lúc đi thì đường trở về còn gập ghềnh hơn, Hà Tiêu có cảm giác cả người mình cũng sắp rụng rời.
Dọc theo đường đi Lỗi Lạc cũng không nói gì, Hà Tiêu có chút không yên tâm về cô ấy, nên lúc chia tay ở trung tâm thành phố để cho Đinh Tiểu Ngụy đích thân đưa cô ấy về nhà. Trước khi đi, cô ôm lấy Lỗi Lạc, đổi lấy một tiếng cười dịu dàng của cô.
"Được rồi, mình không sao đâu." Cô vỗ vỗ bả vai của Hà Tiêu, trong nháy mắt lên xe taxi mà Đinh Tiểu Ngụy đã đón xong.
Hà Tiêu đứng tại chỗ đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, đáy lòng lại có chút buồn bã. Mà Trình Miễn đứng ở bên cạnh cô, cũng khẽ thở dài một hơi.
Hà Tiêu liếc mắt: "Đang tốt đẹp, anh than thở cái gì vậy?"
Trình Miễn giơ vành mũ lên, nhìn về phía bầu trời xanh trên đỉnh đầu. Hôm nay thời tiết ở thành phố B thật là tốt, bầu trời quang đãng như được gột tẩy, vạn dặm không có bóng mây. Nhìn máy bay bay lượn qua lưu lại một vệt trắng, anh cười cười: "Cảm thấy đáng tiếc, chẳng biết lúc nào mới có thể ngồi Y Nhĩ 76 một lần nữa."
Hà Tiêu 囧, vừa bị máy bay quân sự giày vò không nháy mắt, nên đời này cô cũng không muốn ngồi nữa.
Trình Miễn dĩ nhiên hiểu suy nghĩ của Hà Tiêu, anh cầm tay của cô, nói: "Hơn nữa anh phát hiện, thật ra thì ông trời rất công bằng."
"Sao lại nói như thế?"
"Em xem, màu xanh da trời hay màu ô-liu đều quản cậu ta, nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-dai/1222917/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.