Quân khu B. Ánh mặt trời chiếu xuống các dãy nhà trong quân khu. Trong thao trường tiếng người huyên náo, các chiến sĩ đang thi đấu hữu nghị khí thế ngất trời, từng đợt tiếng hoan hô xuyên thấu qua màn cửa sổ truyền vào phòng làm việc của Thẩm Mạnh Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đứng lên rót cho mình chén nước, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng báo cáo, anh ngừng lại, nói: "Mời vào."
Trình Miễn đẩy cửa đi vào, đứng thẳng người thi hành quân lễ với Thẩm Mạnh Xuyên: "Tham Mưu Trưởng."
Anh gọi như trước kia, Thẩm Mạnh Xuyên cũng không tính toán, nhướng nhướng mày, ý bảo anh ngồi xuống.
"Không cần, em đứng cũng được." Trình Miễn không nhúc nhích nói.
"Nói lời vô ích làm gì, bảo ngồi thì cậu cứ ngồi đi."
Trình Miễn chần chừ một lúc sau đó mới ngồi xuống. Tư thế ngồi tiêu chuẩn khiến cho Thẩm Mạnh Xuyên liếc mắt nhìn anh thêm một lần nữa: "Buông lỏng một chút đi, nghiêm túc như vậy để làm gì?"
Trình Miễn ho khan, động đậy bả vai, rồi lại khôi phục tư thế ngồi.
Thẩm Mạnh Xuyên chậc một tiếng: "Để cho cậu buông lỏng một chút, như vậy mà cậu gọi là buông lỏng à?"
Trình Miễn không thể làm gì khác hơn là nới lỏng chân ra.
"Đúng vậy, lưng thẳng như vậy để làm gì, cũng không phải đang họp, thả lỏng một chút đi!"
Trình Miễn bất đắc dĩ, "Tham Mưu Trưởng, ngài tha cho em đi, buông lỏng tý nữa thì sẽ co quắp rồi mềm như đậu hủ đó."
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn anh, rồi đột nhiên cười: "Cậu như vậy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-dai/1222911/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.