Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Trình Miễn cảm giác đầu đau như muốn nứt ra. Mãnh liệt thở ra một hơi, mới dám từ từ mở mắt.
Thời tiết tốt hơn so với hôm qua, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua rèm cửa, cả phòng cũng ấm áp. Hoảng hốt, Trình Miễn đánh giá căn phòng mình đang ở, một lúc sau mới phản ứng được, thì ra là đây là phòng ở của anh ở tổ trinh sát.
Vậy Hà Tiêu đâu rồi?
Nghĩ tới cô, Trình Miễn nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng xuống giường. Trong lúc vội vã đứng không vững, chút nữa thì ngã xuống. Đúng lúc lúc này Từ Nghi đẩy cửa vào, nhìn thấy anh, trêu ghẹo nói: "Ngài nên kiềm chế, cẩn thật trật eo."
Trình Miễn không rảnh cùng cậu ta nhiều lời, vừa mặc y phục vừa hỏi: "Hà Tiêu đâu rồi?"
"Đi rồi."
Đi rồi? Tay Trình Miễn đang cầm thắt lưng dừng lại giữa không trung: "Đi khi nào vậy?"
“Đi từ sớm rồi." Từ Nghi chỉ ra mặt trời chói chang ở bên ngoài, "Nhìn cho kỹ, bầu trời bây giờ là buổi trưa rồi, cậu cũng ngủ giỏi thật , ước chừng ngủ mười mấy tiếng. Hà Tiêu không đi, còn ở đây trông cậu ngủ à?"
Trình Miễn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại hỏi: "Cậu đưa tớ về?"
"Còn có thể là ai nữa." Từ Nghi lườm anh một cái, thừa nhận đã đưa anh trở về.
Trình Miễn cảm thấy không thể tin được, anh thật sự ngủ say như vậy? Từ Nghi nhìn vẻ mặt mơ hồ của anh, nói: "Đúng rồi, ngày hôm qua cậu nói gì với Hà Tiêu vậy?"
"Sao vậy?" Trình Miễn ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-dong-dai/1222898/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.