Chương trước
Chương sau
" Chuyện gì thế này!"

Thấy không còn bị tấn công nữa. Cô mới nhìn xuống mặt đất xem thử chuyện gì đang diễn ra. Một đội quân tiểu tinh linh tuyết đang cầm vũ khí chuẩn bị giao đấu. Tinh Tuyết dụi mắt nhìn lại một lần nữa xem bản thân có phải hoa mắt rồi không.

" Lại là cái gì nữa đây!"

Tinh Tuyết lùi về sau đề phòng. Cô chưa từng thấy mấy con vật nhỏ bé trong hình dáng quả cầu tuyết bao giờ. Trông chúng rất ngộ nghĩnh nhưng cũng có phần đáng yêu. Thế nhưng, bản thân không thể để chúng mê hoặc được. Cô tự nhủ với lòng. Nhìn bọn chúng, cô tỏ ra kiêu ngạo.

" Mau tránh đường để ta vào trong."

"..."

" Các ngươi không nghe ta nói gì à! Mau tránh đường cho ta!"

Tinh Tuyết thấy chúng cứ ngơ ngác  nhìn mình làm cô phát bực. Cô đang rất vội không có nhiều thời gian để dây dưa với chúng. Bây giờ, cô mặc kệ chúng mà ung udng bước đi vào trong. Nhưng những bước chân nặng nề khiến cô không thể thực hiện được mong ước của mình. Bởi vì, lũ tiểu tinh linh tuyết đang ra sức kéo chân cô lại. Những lớp tuyết dày đặc bám lấy chân cô. Nó sắp lên tới đầu gối. Tinh Tuyết thấy tình hình không ổn. Nếu để nó tiếp tục dùng tuyết để bap phủ cơ thể cô thì chẳng bao lâu sẽ có một người tuyết xuất hiện ở cửa hang.

" Nước nóng ở một trăm độ C!"

Cô tạo ra một lượng nước vừa đủ tấn công vào lớp tuyết với mục đích khiến nó tan chảy. Nhưng những lớp tuyết bị tan chảy kia  lại nhanh chóng hồi phục. Nó còn bao phủ lấy người cô nhanh hơn. Điều đó khiến Tinh Tuyết hoang mang. Có khi nào, cô sẽ biến thành người tuyết ở đây không?



" Cứu mạng! Cứu với!"

Những lớp tuyết đang dần bao phủ lấy người cô. Đây thật ra chính là một chiêu thức của lũ tinh linh tuyết nhằm đóng băng tất cả kẻ xâm phạm. Từ trước đến nay, chưa có kẻ địch nào bước vào đây mà sống sót ra ngoài.

Bên trong hang động, Thượng Đằng cùng với mọi người đang ngâm mình trong hồ nước băng. Phía trên là những lớp băng trôi, còn phía dưới là dòng chảy của nước nóng. Hồ nước này dùng để chữa trị những vết thương nguy hiểm. Ở trong nươc có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm. Cơ thể sau khi hấp thụ những vết thương trên cơ thể sẽ phục hồi nhanh chóng. Ngoài ra, nó còn giúp các tiểu tiên tăng thêm một trăm linh lực. Chính vì vậy, chỉ những người bị thương đến nguy hiểm tính mạng mới được trưởng lão cho vào đây chữa trị,

Thượng Đằng đang ngồi thiền cùng với các sư huynh khác thì bị tiếng ồn bên ngoài làm phân tâm. Đặc biệt, giọng nói này rất giống với Tinh Tuyết muội. Chẳng lẽ muội ấy đến đây để tìm hắn? Thượng Đằng nghi ngờ liền mở mắt nhìn trưởng lão vẫn đang ngồi thiền. Hắn gọi khẽ trưởng lão tránh làm ảnh hưởng đến những người khác.

" Trưởng lão, trưởng lão!"

Tôn Thiên Tử ngồi ngay ngắn, ông nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn Thượng Đằng. Theo thói quen, ông ta vuốt bộ râu của mình hỏi Thượng Đằng có chuyện gì. Hắn cũng không dài dòng mà nói với trưởng lão.

" Thưa trưởng lão, đệ tử nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng người. Đệ tử muốn ra ngoài đó xem thử."

Trưởng lão vốn đã biết người bên ngoài là ai. Ông ta không trả lời Thượng Đằng mà thản nhiên nhắm mắt lại. Bàn tay phải chậm rãi phẩy tay ra ngoài cửa. Ý bảo Thượng Đằng có thể đi nhưng không được làm ồn đến người khác.

Thượng Đằng vốn thông minh, vừa nhìn hắn đã nhận ra dụng ý của trưởng lão. Hắn chậm rãi mà bước ra khỏi hồ nước. Theo lời trưởng lão không làm kinh động đến mọi người. Đi ra ngoài cửa hang, hắn bất ngờ khi Tinh Tuyết đang bị các tiểu tinh linh làm khó. Cơ thể đã bị bao phủ bởi tuyết, chỉ còn cái đầu ló ra ngoài. Hắn nhìn thấy có chút buồn cười nhưng không dám cười. Trong đám tinh linh này thường sẽ có một thủ lĩnh. Thủ lĩnh với thuộc hạ sẽ khác nhau ở chỗ trên đầu nó sẽ có một cái mũ đội đầu màu đen. Chỉ cần nhìn thấy chiếc mũ sẽ tìm ra được thũ lĩnh. Thượng Đằng đảo mắt nhìn trong đám tinh linh mới nhìn thấy được thủ lĩnh của chúng. Tên thủ lĩnh này đứng ở giữa đám thuộc hạ thay vì đứng đầu. Nhầm để kẻ địch không phát hiện ra nó.

" Thủ lĩnh tinh linh, ta có chuyện cần nói với ngài. Muội ấy là người của phái Lâm Sơn, vì vậy ngìa hãy tha cho muội ấy một lần."

Tên thủ lĩnh nghe thấy Thượng Đằng nói thì cho thuộc hạ rút lui. Tại sao tên thủ lĩnh lại nghe lời như vậy cũng có một lí do riêng. Những người sau khi bước vào trong nó sẽ xem là bạn. Dĩ nhiên, bạn thì có thể xin tha cho những người bạn của mình.



Tinh Tuyết thấy bản thân được cứu, cô mừng muốn rơi nước mắt. Còn tưởng sẽ không trở về được nữa. Càng vui hơn khi thấy Thượng Đằng vẫn còn sống. Không kìm chế được cảm xúc mà cô chạy tới ôm Thượng Đằng.

" Huynh không sao thì tốt."

" Ta không sao. Muội hãy trở về trước đi, nơi đây không tiện ở lâu."

"..."

Sắc mặt cô đột ngột thay đổi. Buông Thượng Đằng ra, cô nhăn mặt hỏi Thượng Đằng muốn đuổi cô đi ư!

Nhìn thấy cô căng thẳng, hắn vội vàng giải thích.

" Ý của ta không phải vậy. Thật ra thì..."

Lời còn chưa nói dứt câu thì Tinh Tuyết đã cắt ngang. Cô thốt ra một câu khiến Thượng Đằng muốn ngã ngửa.

" May quá, muội cũng đang có ý nghĩ đó. Không ở đây nữa, muội sẽ đi về trước huynh không cần lo."

" Hơ hơ...không hổ là sư muội của ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.