Chương trước
Chương sau
" Bóng đen lúc nãy chính là thẩm ư!"

Bà lão liền gật đầu.

" Ta lẻn ra bên ngoài xem thử bọn chúng đã rời khỏi đây chưa thì nhìn thấy các người. Vì bị phát hiện nên ta mới vội vã chạy về mật thất."

" Đại thẩm, người chắc chắn chỉ ở đây có một mình sao!"

Lý Minh đột nhiên hỏi một câu làm sắc mặt bà lão có chút sững sờ.

" Đúng vậy. Chỉ có mình ta ở đây."

Lời nói của bà lão có phần hơi sượng đi một chút.

" Có chuyện này tôi lại muốn hỏi thẩm. Tại sao gia đình thẩm chỉ có một mình thẩm là trốn vào trong mật thất được vậy? Họ không chạy vào chung sao?"

Thượng Đằng nhìn bà ta với ánh mắt nghi ngờ.

" Ơ...ta..."

Bà lão nắm chặt tay vào áo của mình, ánh mắt đảo lia lịa. Dường như bà ta đang lo lắng điều gì đó.

Tinh Tuyết thấy bà lão khó xử thì cau mày với Thượng Đằng và Lý Minh.

" Hai huynh sao lại hỏi như thế. Đừng chạm vào nỗi đau của người khác được không!"

" Sư muội à! Muội đừng quá tin người, sẽ bị người ta lừa đấy. Mau qua đây với bọn ta."

Lý Minh vừa nói vừa vẫy tay bảo cô qua chỗ họ.

Bà lão thấy tình hình có vẻ không ổn. Bà ta kéo Tinh Tuyết lại không cho cô qua đó, con dao không biết đã có từ lúc nào đã kề sẵn vào cổ cô. Bà ta uy hiếp mọi người không được qua đây.

" Nếu ai dám bước qua đây ta sẽ cắt cổ cô ta."



Trước lời uy hiếp của bà ta và sự an toàn của TInh Tuyết, ba người họ tạm thời không manh động. Lý Minh nhìn bà ta không vòng vo mà nói thẳng.

" Tôi thấy thẩm còn có đồng binh của mình. Tại sao không kêu họ ra đây luôn đi, cần gì phải lẫn trốn trong lớp màng trong suốt đó."

" Thì ra ngươi đã phát hiện ra. Vậy thì ta cũng không cần che giấu nữa."

Vừa nãy vẫn là một bà lão bình thường nhưng bây giờ lại trở thành một yêu tinh. Mấy tên thuộc hạ tàn hình ở phía vách tường cũng hiện nguyên hình.

Cát Ôn không ngờ rằng bà lão lúc nãy lại là yêu quái hóa thành. Đại sư huynh kích động nói:

" Hóa ra là yêu quái. Ngay từ đầu ta nên nhận ra ngươi không phải con người mới đúng."

" Nếu đã nói ta diễn quá giỏi. Vậy sao các ngươi vẫn phát hiện ra ta là không phải con người."

Lý Minh lúc này bật cười thành tiếng. Hắn ta mới giải thích cho ả ta biết. Vì nhờ trưởng lão truyền linh lực cho nên khả năng cảm nhận của họ cũng trở nên nhạy bén. Đối với yêu quái cấp thấp lại càng dễ dàng nhận ra.

Nghe những lời của Lý Minh nói, ả ta " hừ" lạnh một cái. Không ngờ họ chỉ là một tiểu tiên cấp thấp mà lại có giác quan nhạy bén. Cũng may, ả ta còn có cô gái này làm con tin. Nếu không sẽ bị họ bọn bắt được cái đuôi.

" Dù cho ngươi đã biết thì đã làm sao. Trong tay ta chính là bạn của ngươi, nếu các ngươi dám tấn công ta thì cô giá này cũng sẽ cùng ta đi xuống diêm vương."

" Ngươi không được làm bậy!"

Cát Ôn giơ tay về phía trước ý bảo ả ta đừng làm chuyện dại dột.

" Yêu quái, ngươi nhất định sẽ không được toại nguyện đâu."

Tinh Tuyết tuy không phản kháng lại dược ả ta nhưng cô vẫn có thể dùng miệng để khiêu khích ả.

Nhưng ả ta lại lấy đó làm bàn đạp mà ra lệnh cho họ.

" Vậy thì lo cho bản thân ngươi trước đi. Nếu muốn mạng sống của cô ta thì các ngươi phải ngoan ngoãn để ta bắt, đúng không!"

Cát Ôn không do dự mà đồng ý với ả ta. Ba người họ chấp nhận để bọn yêu quái bắt lại. Ả ta cười một cách xảo quyệt rồi đưa bọn họ trở về hang động của ả ta đang ẩn náo.

" Đi, mau đưa họ vào bên trong."



Ả ta đi trước, còn đám thuộc hạ thì dẫn họ theo sau. Khi đến nơi Ôn Nhi ngồi, ả ta mới dừng lại. Ả ta liền báo cáo với Ôn Nhi về việc bản thân đã bắt được tiểu tiên của phái Lâm Sơn.

" Người đâu?"

Ôn Nhi lạnh lùng bảo ả ta đưa người vào bên trong.

" Vâng ạ."

Bốn người họ được đưa đến trước mặt Ôn Nhi. Cô ta ngồi trên cao nhìn xuống họ, gương đầy sự hưng phấn để lộ ra vẻ cười đắc ý của mình.

" Coi nào, các tiểu tiên Lâm Sơn tại sao lại đi lạc vào trong động của yêu quái nhỉ?"

" Hức, chẳng qua các ngươi cũng là yêu quái thôi. Có gì hay ho mà mỉa mai người khác chứ."

Tinh Tuyết không phục, nếu không phải đám yêu quái cài bẫy họ thì còn lâu họ mới bị bắt dễ dàng như vậy.

" Có giỏi thì thả bọn ta ra rồi đấu một trận với nhau xem ai hơn ai."

" Ngạo mạn thật đấy."

Ôn Nhi nhẹ nhàng nói.

" Cô nương, cô nghĩ mình là ai mà muốn thả thì thả, muốn đánh thì đánh. Cô hiện giờ đang trọng địa bàn của ta đấy. Coi chừng ta cắt lưỡi của cô."

Ánh mắt sắc bén nhìn Tinh Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Thượng Đằng thấy Tinh Tuyết bị cô ta bắt nạt thì ra mặt nhưng Lý Minh lại cướp mất lời thoại của Thường Đằng. Hắn đen mặt, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn hắn ta.

" Yêu quái, ngươi đừng nhiều lời. Nói đi, mục đích của ngươi bắt bọn ta đến đây để làm gì?"

" Làm gì à! ha, hỏi hay lắm. Đương nhiên là hút hết linh khí của các ngươi để tu luyện rồi."

Ôn Nhi trợn mắt về phía Lý Minh. Cô ta không tiếp tục nhây với họ mà trực tiếp kêu người nhốt họ vào bên trong ngục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.