Rồi tôi cũng đến được trường, đi được siêu thị gặp được bạn bè trong lớp nhờ sự giúp đỡ của không ít chiến hữu gần xa. Nhìn chung cuộc sống ở nơi xa xứ của tôi Ngân Linh bắt đầu thế đấy.
Sau một tuần vật lộn thích nghi với mọi thứ từ cách sử dụng tiền, cách xài máy giặt( thật khổ khi họ xài toàn thứ xa lạ với tôi),rồi chống lại sự thèm thuồng đồ ăn việt nam bằng cách lấp liếm tò mò nấu đồ tây thì tôi cũng khá là ok, tự tin để nói tôi có thể sống tốt. Cũng thật may là ông thần may mắn chưa bỏ tôi đi du lịch, nên gặp được rất nhiều người tốt, từ việt nam, các bạn Nepan đẹp trai hay nói day, đến các bạn châu phi thân thiện, thật sự rất cảm ơn nếu mọi người biết đọc tiếng việt.
Vào lớp học thật sự là một cực hình với đứa thích xăm xi soi mói như tôi khi trong lớp toàn là con trai, đẹp, cao, da trắng với cả đống mùi hương nam tính đến thế. Thật ra thì cũng không nhiều trai tây lắm đâu, nghe võ lâm đồn đại rằng các nghành kinh tế thì khối nước ngoài rất ít học, nên cũng không có nhiều anh zai tây lắm, chỉ tầm 10 anh, còn lại là châu á, và đặc biệt là sự có mặt trên toàn thế giới mà không né được" chị -na"( trung quốc ak). Cũng thêm không ít bạn gái xinh tươi da trắng chân dài miên man, thật khổ thân cho một đứa lùn như củ tỏi như tôi mà. Đi học vào thang máy thì đứng tới nơi " ẩm ướt...., đôi khi cũng khô ráo........ nhưng...... có mùi của bọn tây" (nách đấy nhé). Không tránh khỏi cái nhìn rất " thiện chí " của tụi nó, các kiểu " người đâu một khúc bé thấp dễ thương thế" ( haha, tuii tự sướng đấy, chứ thật ra thì tụi nó nghĩ là con gì lùn hơn chó của nó nuôi)
Môi trường ăn ở học tập thì khỏi chê rồi, bình yên, hiện đại, rất nhiệt tình đến từ thầy cô và các bạn học cùng. Nhưng có một chút đen đuổi bám theo lưng tôi mãi không buông ra. Chuyện là vầy, từ kí túc xá đến trường hơn xa đi bộ thì tầm 20 phút đi không thì ngắm cảnh đẹp miễn bàn rồi, khổ thân mỗi lần đi siêu thị mua lương thục thì miễn bàn luôn, một thân một lưng vác 6-7 kg thức ăn này kia, thật là khổ không kể xiếc bà con ạ. Nên tôi quyết định lên một trang web thật uy tín của cộng đồng sell đồ cũ từ du học sinh để mua một con chiến mã( xe đạp đấy ^-^)
Tôi thì được cái tuệ nhãn khá tốt, lên thấy một loạn xe toàn phế phẩm, xấu ra phết, đang thở dài vì không có xe đẹp, thì bổng xuất hiện một người đăng tin rao bán, một con chiến mã sêu xinh, màu trắng mà tôi ưa thích nữa chứ. Tôi nhanh tay lẹ chân inbox dặm ngõ ngay kẻo người ta đi trước. thế là hôm sau, tôi gặp người bán xem xe, vì tầm nhìn tốt đấy nên chạy thử ba vòng tôi mua luôn nó, thật nhanh nhẹn hết chổ chê mà. Có " ngựa " tốt đồng hành nên tôi cũng tiện đôi đường, bắt đầu bi bỏm khám phá, một ngày kia sau một tiếng chiến đấu oanh liệt của đúng một giáo sư có kinh nghiệm trong giảng dạy cùng " không thiếu kinh nghiệm ghê mê " nhưng không phụ trách hồi sức, nên kết thúc môn ấy. Tôi quyết định tự mình đi du hí để hồi phục công lực bị ông ấy tiêu hao. Xe thì cứ chạy, còn chân tôi thì đạp khám phá không ít con đường mòn nhỏ nhỏ, trải đầy đá phủ tí rêu xanh, cùng những ngôi nhà cổ bên trên thì là mùi hương hoa mà tôi không biết tên màu sắc rực rở dưới cái nắng chiều tà đỏ thẩm trải dài, từng ngôi nhà tôi đi qua nếu người ta thấy thì sẽ không ngại trao tôi nụ cười tỏ khói khi họ đang ở trong nhà hay là đang ngoài sân dọn lá thu để sân vườn thoáng đãng đón đông về, cùng những lời chào " hallo" đầy đáng yêu, đôi lúc chân mỏi mắt hoa lên vì cảnh sắc hữu tình động lòng người, thì tôi dừng xe bên vệ đường lấy ra chiếc máy ảnh mà chụp tới tấp cảnh vật trước mắt như tiên giới thế này. Thật tâm mà nói chưa bao giờ bản thân tôi cảm thấy mình tràn đầy hạnh phúc đan xen cùng đôi chút lãng mạn mơ hồ khi thấy khung cảnh xung quanh, lâng lâng khó tả lắm mọi người ạ.
Những khung cửa sổ cao tận dưới đất cùng tấm rèm lấp ló trong nhà trắng toang thật làm lòng tôi nao nao, xao xuyến lạ thường, chưa từng nói chuyện yêu đường cùng ai, nhưng bây giờ tôi mới thấm hiểu, tại sao châu âu được mệnh danh là nơi sản sinh cho con người nhiều xúc cảm yêu thương lãng mạn đến vậy. Nó cổ kín nhưng ẩn dấu sau nó là sự hiện đại cùng thơ mộng khiến người ta cứ mãi mê tò mò, tìm hiểu không chán mệt. ngước mặt lên trời, tôi cười ngu ngơ như đứa ngốc, không hiểu tại sao, tôi cảm thấy tim mình thật rộn ràng, dừng như nó mách bảo, tôi muốn yêu rồi đấy.
Cảm xúc lấn ác đi lý trí, dù biết chiều thu buông lơ như một liều thuốc độc vì cái đẹp của nó mà tâm trí tôi không thể ngừng đi tiếp để ngắm nhìn nó, như sợ hôm sau không thấy vậy, hít luồng hơi thở thật mạnh, tôi thấy cái lạnh chạy thẳng vào phổi mình, vội vàng mở điện thoại ra xem thì đã tầm 7 giờ tối, thôi thì đành phải quay xe về nhà, hẹn một ngày khác được tiêm liều thuốc này tiếp. Chân đạp tay bẻ lái, miệng nhép theo vài bài nhạc hưởng thụ cái lạnh của trời thu thì............nó tới rồi, xui xẻo đấy. Tôi bị rớt dây sênh xe đạp, ôi trời cái xe vừa mua chưa bao lâu mà giờ bắt đầu dở chứng, thật nhức đầu hết chổ nói. Nhảy xuống xe tôi lụi hụi gắn sênh lại, nhưng nó kẹt vào cái gì mà là nơi tiếp giáp giữa bánh xe và sườn xe ấy, mọi người tưởng tượng hộ nhé, vì mình không biết gọi thế nào. Đại loại là nó không dễ mắc sênh lại đâu, tôi phải đạp vào thân xe vài cái rất mạnh nó mới rớt ra tôi mới có thể mắc lại, làm xong thì tay tôi y như cái tay gấu đen trong truyện dính đầy nhớt, may mà còn có giấy để lau, thế là tôi thầm rủa thằng bán xe cho mình, sau nó nỡ lừa gạt một cô gái đáng yêu như thế này.
Xe tôi chạy một lúc thì lại xúc ra nữa, lại gắn, cứ gắn lại xúc ra, tận khi về nhà. nếu bình thường thì về nhà mất 1 giờ thôi, thế mà nay nó lấy luôn tận 2 giờ của tôi đấy, về nhà không màn ăn uống luôn, heo đi tắm cho thơm tho rồi, làm gói mì lăn về chuồng, đúng là những nỗi khổ không tên mà.