Bầu trời hửng sáng, Trăng vẫn còn lấp ló trên cao, vài tia sáng từ Mặt Trời yếu ớt kéo qua ban công.
Tô Ái Ái cựa mình ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, cả người ê ẩm đau nhức. Cô vươn vai xoay người, lúc này mới để mắt đến người đàn ông đang nằm bất động dưới nền nhà.
Nhận ra đó là Lạc Nghiễn, Tô Ái Ái ngay lập tức hoảng hốt suýt thì la lên. Cô mau chóng rời khỏi giường bước nhanh về phía anh.
Chỉ cần nhìn qua một lần cô cũng đủ nhận ra trên người Lạc Nghiễn chính là tác phẩm say xỉn của cô đêm qua.
Lay lay cánh tay của anh, cô lo lắng gọi một tiếng:"Tiền bối Lạc!"
Tô Ái Ái lục tung trí nhớ, cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra những gì mà Lạc Nghiễn lại nằm ở đây. Sau đó từng quãng trí nhớ vỡ vụn xuất hiện. Cô bỗng thấy bản thân mình ngồi một mình ở quán nhậu, cầm chai rượu rỗng hát ầm ĩ, rồi lại òa lên khóc thê lương.
Sau đó cô thấy mình gọi điện cho Lạc Nghiễn, cứ liên miệng kêu mình bị mù rồi không nhìn thấy gì hết.
Tô Ái Ái ngã ngồi về sau nhìn Lạc Nghiễn sợ hãi, anh là người đưa cô về đây, chắc chắn đây là nhà anh. Còn chưa hết thất kinh, người đàn ông nằm dưới đất bỗng nhiên mở mắt tỉnh dậy, Tô Ái Ái lùi về sau trợn tròn mắt.
Chết cô rồi.
"Tiền bối.... Tiền bối Lạc..." Gọi một tiếng nhưng giọng Tô Ái Ái lại run rẩy thấy rõ.
Lạc Nghiễn chống tay ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-cuoi-mua/2630213/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.